Không nghĩ ra Diêu Hữu Khê dứt khoát không nghĩ nữa, cô lại ăn một quả Xích Linh, đeo gùi chuẩn bị lên núi.
Hôm trước trời đổ mưa, trên núi khẳng định mọc rất nhiều nấm, cô muốn đi trước nhặt chút nấm, bỏ vào không gian, ngày hôm qua xem giới thiệu không gian, chỉ cần bỏ đồ vật vào trong không gian, đều có thể một mực bảo trì nguyên dạng, sẽ không hư thối biến chất.
Đi ngang qua điểm thanh niên trí thức, Trương Kiến Tân từ bên trong đi ra, ánh mắt hai người trùng hợp chạm vào nhau.
Hôm qua anh ta bị người nhà họ Diêu đánh cho mặt mũi bầm dập, hôm nay xin nghỉ không đi làm.
Trương Kiến Tân cho rằng Diêu Hữu Khê tới xin lỗi anh ta, hừ mạnh một tiếng, bày ra tư thái cao cao tại thượng.
Diêu Hữu Khê không cho anh ta thêm một ánh mắt, nhấc chân rời đi.
"Diêu Hữu Khê, cô đứng lại!
" Trương Kiến Tân ngăn Diêu Hữu Khê lại: "Chuyện lúc trước, tôi sẽ không so đo với cô, gần đây tôi đã lâu không ăn thịt, cô đưa cho tôi ít thỏ rừng hoặc gà rừng tới đây ăn một bữa ngon.
"
"Một chút làm sao đủ, tôi mang cho anh năm con thỏ rừng, mười con gà rừng, thế nào?" Diêu Hữu Khê đáp.
"Thật sao? Cô đã có thành ý như vậy, tôi đây liền miễn cưỡng tha thứ cho cô, về sau cô phải ở chung với Tiểu Lệ thật tốt, không cho phép ức hiếp cô ấy!
"
Trương Kiến Tân mắt xanh lét, thèm đến nuốt nước bọt, nhà anh ta nhiều con, có hai người anh trai, một người em trai, anh ta ở nhà cũng không được cưng chiều.
Cha mẹ mới gửi cho anh ta 5 tệ tiền sinh hoạt mấy tháng, một ngày anh ta không kiếm được bao nhiêu tiền công, mỗi ngày chỉ có thể ăn no năm phần, thường xuyên đói đến khó chịu.
Dượng của Diêu Hữu Khê săn thú rất lợi hại, săn được gà rừng thỏ rừng đều sẽ mang đến cho Diêu Hữu Khê một chút, chính anh ta cũng có thể kiếm được một chén.
Gần đây rất lâu cũng không được ăn, sâu thèm ăn trong bụng điên cuồng kêu gào, tục ngữ nói từ tiết kiệm đến xa xỉ dễ, từ xa xỉ vào tiết kiệm khó.
"Vậy anh trước tiên trả 200 tệ đi, thanh toán nợ nần trước kia đi.
"
"Cái gì! Cô còn muốn lấy tiền? 200 đồng, sao cô không đi cướp đi!
" Trương Kiến Tân khó có thể tin, người phụ nữ này điên rồi hay sao?
"Sao, anh còn muốn ăn không? Nhà ai có thịt mà không phải đồ vật quý giá, anh há miệng muốn gà rừng thỏ rừng, dựa vào anh mặt lớn, dựa vào dạ dày của anh?" Diêu Hữu Khê ánh mắt khinh miệt, hết sức trào phúng.
"Cô, cô chính là một ả đàn bà chanh chua, tôi nói cho cô biết, về sau cô đừng mơ tưởng tiến vào cửa nhà họ Trương tôi!
" Trương Kiến Tân tức giận không thôi.
"Ba!
" Diêu Hữu Khê tát anh ta một cái bạt tai: "Ai thèm cửa nhà anh, anh ăn thịt nhà tôi nhiều như vậy, đổi thành 10 tệ trả cho tôi, bằng không, tôi liền thay anh tuyên dương khắp nơi, thanh danh anh ăn bám, tôm chân mềm...
.
"
Diêu Hữu Khê biết anh ta thích sĩ diện, không sợ anh ta không trả tiền, nếu thanh danh bị hư, sau này danh ngạch Trương Kiến Tân về thành phố cũng không có phần của anh ta.
"Hữu Khê, tôi và Tiểu Lệ thật sự không có gì, tôi chỉ thấy cô ấy đáng thương, cô đừng náo loạn nữa được không.
" Thái độ Trương Kiến Tân mềm xuống, nhìn Diêu Hữu Khê giống như đang nhìn một đứa nhỏ cố tình gây sự.
Diêu Hữu Khê bị ánh mắt của anh ta làm cho ghê tởm, vòng đến bên cạnh anh ta, tìm góc độ tốt, hung ác đạp một cước: "Đi ăn phân đi, tra nam!
"
"Bành.
" Trương Kiến Tân bị Đại Lực đạp ngã nhào sang bên cạnh, cắm đầu vào thùng phân bên cạnh.