Diêu Hữu Khê ở trong phòng bà cụ Diêu kiểm tra cẩn thận, không bỏ sót một tấc nào, lúc đi qua giường gỗ điêu khắc hoa văn kiểu cũ, vang lên tiếng nhắc nhở của kim tệ.
Mắt cô nhìn thấy một chấm đỏ nhỏ, định vị chính xác đến mặt đất dưới giường.
Diêu Hữu Khê lần theo định vị, đặt tay lên mặt đất, trong lòng mặc niệm, thu lại, không gian thoáng chốc xuất hiện hai cái rương gỗ bị khóa lại.
Hôm qua thăng cấp không gian, phạm vi thu vật của Diêu Hữu Khê cũng mở rộng đến trong một mét, không giống trước khi thăng cấp cần tiếp xúc với vật thể.
Thu dọn giường xong, cô đi qua tủ quần áo lớn, tiếng kim tệ nhắc nhở vang lên lần nữa, Diêu Hữu Khê mở cửa tủ quần áo ra, giơ tay gõ gõ tấm lưng, bên trong là rỗng ruột.
Tay đặt trên định vị, thu, thu, thu, không gian thoáng hiện một bó lớn đoàn kết.
Cô lại đi đến trước một cái rương gỗ, âm thanh nhắc nhở vang lên, Diêu Hữu Khê thu hết vào không gian, một hào cũng không để lại cho bà cụ Diêu.
Lần này chỉ có một ít tiền lẻ, phiếu lương thực, phiếu thịt, phiếu vải các loại.
Diêu Hữu Hi mở rương ra tìm kiếm, lấy sổ hộ khẩu ra, cùng nhau thu vào trong không gian.
Xác định vơ vét xong toàn bộ, không bỏ sót chỗ nào, Diêu Hữu Khê đi tới phòng Diêu Tiểu Lệ, nhìn bầu vẽ gáo, tìm được hơn 500 tệ và một ít hóa đơn.
Diêu Tiểu Lệ lại giàu có như vậy, xem ra người cô đã cứu khi còn bé đã gửi không ít tiền cho cô ta.
Hai người liên lạc với nhau ba năm trước, người kia viết một phong thư cảm tạ ân cứu mạng của Diêu Tiểu Lệ, sau đó sẽ gửi tiền gửi đồ cho Diêu Tiểu Lệ, Diêu Tiểu Lệ vẫn luôn khoe khoang khắp nơi.
Nhận được ánh mắt hâm mộ của rất nhiều người, nhưng cô chưa từng nghe Diêu Tiểu Lệ nhắc tới chuyện cứu người, theo lý mà nói theo tính cách của Diêu Tiểu Lệ, làm chuyện tốt, ước gì được mọi người biết đến.
Diêu Hữu Khê lại tìm kiếm một vòng trong phòng Diêu Tiểu Lệ, tìm ra một chồng thư tín, cũng đều nhét vào không gian.
Tiếp theo cô lục soát toàn bộ gian phòng một lần, ngay cả nhà xí cũng không buông tha.
Từ trong phòng xanh của Triệu Xuân Lục lục soát ra hơn 300, Trương Quế Hoa lấy ra hơn 200, mỗi một người đều giấu tiền riêng.
Cô không chút nương tay, lấy đi toàn bộ, Triệu Xuân Lục không cần phải nói, là đồng lõa hại cô ở kiếp trước, Trương Quế Hoa cũng không phải thứ tốt, khi còn bé đẩy cô xuống sông, thiếu chút nữa chết đuối, cho nên Diêu Hữu Khê cảm thấy thoải mái.
Cô cũng đi dạo một vòng trong phòng cha và anh trai, chỉ có mấy đồng tiền, đương nhiên cô không lấy, đi vào chỉ là muốn xem thử có bảo bối trước kia ai chôn hay không, rất hiển nhiên là không có, nhưng mà, cô cũng không thất vọng.
Nghĩ đến hôm qua cô nói với cha hôm nay phải đi Cung Tiêu Xã một chuyến, ch Diêu còn nhét 5 hào cho cô, Diêu Hữu Khê chua xót trong lòng.
Phòng hai các cô móc tim móc phổi với người trong nhà, người khác coi các cô là kẻ ngốc.
Trở lại phòng mình, Diêu Hữu Khê không kịp chờ đợi tiến vào không gian, trước đếm đại đoàn kết, lại có hơn 3800 tệ.
Sau đó lại đập vỡ ổ khóa trên rương, một rương chứa đầy cá vàng nhỏ, một rương trang sức vàng bạc sáng lấp lánh, vòng ngọc phỉ thúy, thiếu chút nữa làm mù mắt cô, phỉ thúy vòng ngọc vô cùng tốt, Diêu Hữu Khê cầm lấy một cái vòng tay màu xanh lục, nhìn giống như là đế vương lục.
Cô hơi kinh ngạc, vốn ôm tâm thái thử một lần tầm bảo, không nghĩ tới có bất ngờ, Diêu Hữu Khê mở cờ trong bụng, đồng thời cũng rất nghi hoặc, bà cụ Diêu thái chỉ là một bà lão nông thôn, lại có cá vàng nhỏ và một rương Phỉ Thúy?