Trọng Sinh 70: Nữ Phụ Sau Khi Thức Tỉnh Chuyên Trị Cực Phẩm, Làm Giàu

Trọng Sinh 70: Nữ Phụ Sau Khi Thức Tỉnh Chuyên Trị Cực Phẩm, Làm Giàu

Cập nhật: 31/12/2024
Trạng thái: Đang cập nhật
Lượt xem: 575
Đánh giá:                      
Ngôn Tình
Truyện Sủng
Hiện Đại
Điền Văn
Trọng Sinh
Nữ Cường
Xuyên Sách
     
     

Hai người đều chạy không ra hơi, không khí trong lồng ngực như bị rút khô.

Trần Hưng Cường mắt thấy tên trộm chạy xa, dừng lại vừa thở dốc vừa vụng trộm liếc mắt nhìn Dương Văn Thao.

Anh ta thật sự là chạy không nổi nữa, lại không muốn mất mặt trước Dương Văn Thao.

Vị này chính là hòn ngọc quý trên tay nhà họ Dương ở Hải Thành, đi theo anh cả của cô ấy đến huyện Kỳ làm việc, người cha làm phó xưởng trưởng của anh ta đã dặn đi dặn lại, nhất định phải chăm sóc tốt cho cô ấy, để lại ấn tượng tốt cho nhà họ Dương.

Nào biết trên đường gặp phải ăn trộm, trộm túi của Dương Văn Thao, kết quả người còn không bắt được, trở về sợ là không chịu nổi.

Ánh mắt Trần Hưng Cường mơ hồ bất định, trong lòng lo lắng, quay đầu nhìn thấy Diêu Hữu Khê đang kiểm tra đồ vật trong tay.

Trong lòng anh ta nổi giận, lập tức chĩa mũi dùi về phía Diêu Hữu Khê, lớn tiếng trách mắng: "Vì sao cô không bắt lấy tên trộm, vừa rồi rõ ràng cô chỉ cần vươn tay ra là có thể bắt được kẻ đó!

"

Người đi trên đường không nhiều lắm, vừa xảy ra ầm ĩ, mọi người đều vây quanh tới.

Diêu Hữu Khê đầu đầy dấu chấm hỏi??? Liên quan gì đến cô! Toàn thế giới đều là mẹ anh hả? Đều chiều anh?

Nhưng mọi người ở niên đại này đều rất nhiệt tình, Trần Hưng Cường mở miệng liền đứng ở điểm cao đạo đức.

"Đồng chí này, anh nói đúng, đều là tôi không tốt, tuy rằng thân thể tôi nhỏ yếu, tên trộm kia dáng người cao lớn, tôi cũng phải nên gắt gao ngăn cản kẻ đó, cho dù kẻ đó chó cùng rứt giậu muốn đánh chết tôi, tôi cũng tuyệt đối không thể buông tay, tuy rằng tôi chỉ đi một chuyến phố liền mất mạng, nhưng ít ra tôi đã giúp các anh.

"

Đôi mắt linh động của Diêu Hữu Khê mông lung, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp tràn đầy tự trách, nhìn mà lòng người sinh ra thương tiếc.

Diễn kịch mà, ai mà không biết chứ, cô không muốn dây dưa quá nhiều với người đầu óc có vấn đề, cô còn vội vàng về nhà.

Người đều là đồng tình kẻ yếu, người vây xem nghe lời ấy, cũng bắt đầu nghị luận ầm ĩ đối với Trần Hưng Cường.

Trên mặt Trần Hưng Cường hiện lên vẻ mất tự nhiên, hổn hển mở miệng: "Cô quả thực là cưỡng từ đoạt lý, nào có nghiêm trọng như cô nói, vừa rồi ăn trộm đều đã lướt qua cô, cô dựa vào cái gì không ngăn kẻ đó lại, cô có biết đồ kẻ đó trộm quan trọng với chúng tôi như thế nào không.

"

Dương Văn Thao đứng ở một bên chau mày, ngẩng cao đầu, trên khuôn mặt thanh tú hiện lên vẻ không vui.

Diêu Hữu Khê trợn tròn mắt, hai người này đều là đầu óc có bệnh nặng à?!

"Đồng chí, nhìn thấy bệnh viện phía trước kia không?" Diêu Hữu Khê tốt bụng đưa tay chỉ chỉ: "Tôi đề nghị anh vào khoa não, trị cho tốt, đừng ở trên đường cái tùy tiện bắt người liền sủa điên cuồng!

"

Trần Hưng Cường sững sờ một lát, kịp phản ứng lại Diêu Hữu Khê không chỉ mắng anh ta đầu óc có bệnh, còn mắng anh ta là chó, tức giận trợn mắt: "Cô...

. cô dám mắng tôi?"

"Tôi nói đồng chí này anh bị làm sao vậy, bức bách cô gái nhỏ người ta, anh một người đàn ông cũng bắt không được tên trộm, nhìn bộ dạng yếu đuối của cô bé, sợ rằng ngay cả một quyền của tên trộm cũng không chịu nổi.

" Mấy thím vây xem bên cạnh nhìn không được, trượng nghĩa lên tiếng.

"Bà tránh ra, bớt lo chuyện bao đồng đi, hôm nay tôi phải dạy cô ta một chút.

.

.

" Trần Hưng Cường tốt xấu gì cũng là con trai của phó xưởng trưởng, bình thường được người ta nuông chiều quen rồi, có khi nào chịu qua loại khuất nhục này, trừng mắt, một cái tát đánh về phía Diêu Hữu Khê.