Ánh mắt Diêu Hữu Khê tối sầm lại, người này thật sự là vội vàng muốn chết, vốn nghĩ đi ra ngoài khiêm tốn một chút, nhưng thực lực không cho phép nha!
Tay vừa mới chuẩn bị nâng lên, một đôi bàn tay to xuyên qua, nhanh chóng bắt lấy cổ tay Trần Hưng Cường, hơi dùng sức.
"Đau đau đau đau...
. Buông ra, mau buông ra.
" Trần Hưng Cường cảm giác tay mình giống như bị hai cái kìm sắt kẹp lấy, đau đến mức trán hắn đổ mồ hôi, vẻ mặt vặn vẹo.
Lục Nam Lâm buông tay ra, khóe mắt đảo qua Diêu Hữu Hi.
Anh vừa nghe thấy cái gì? Cô gái này nói mình nhỏ yếu, chẳng lẽ buổi sáng anh hoa mắt? Người đá rơi trái cây không phải cô?
Trần Hưng Cường lấy lại tự do, nhảy ra xa tám trượng, ánh mắt phòng bị nhìn chằm chằm Lục Nam Lâm.
"Đồng chí, túi của cô.
" Lục Nam Lâm mặt không biểu cảm, đưa túi da nhân tạo cho Dương Văn Thao: "Tên ăn trộm bị bạn của tôi đưa đến cục công an rồi, lát nữa cô tự mình đi lấy lời khai.
"
"Cảm ơn.
" Dương Văn Thao nhận lấy túi, nhìn thấy Lục Nam Lâm thì ánh mắt sáng lên.
Người trước mắt dáng người cao ngất như cây tùng, nhìn qua có lẽ cao hơn 1m85, đường nét khuôn mặt cường tráng tuấn dật, làn da là màu lúa mì khỏe mạnh.
Mặc một chiếc áo sơ mi trắng, quần màu xanh quân đội đơn giản, tay áo tùy ý vén lên, lộ ra cánh tay tràn đầy cơ bắp, giống như được huấn luyện trường kỳ.
Con ngươi đen sắc bén thâm thúy, giống như một thanh bảo kiếm sắc bén, chỉ cần đứng ở nơi đó, liếc mắt một cái là có thể nhìn ra nó không giống người thường, quanh thân lộ ra khí thế cuồn cuộn lạnh lẽo.
Người này thật sự là quá đẹp trai, là kiểu cô ta thích, Dương Văn Thao có chút xấu hổ, đưa tay vuốt tóc mai.
"Đồng chí, anh tên là gì? Có thể đi cùng tôi không, vừa rồi gặp phải tên trộm, tôi có chút sợ hãi, lát nữa tôi mời anh ăn cơm nhé.
"
"Ta còn có việc, không có thời gian.
" Giọng điệu của Lục Nam Lâm không chút gợn sóng, trực tiếp cự tuyệt.
Mặt mũi viết đầy chữ, không được, không thể, không muốn.
Trên mặt Dương Văn Thao nóng lên, có chút không xuống đài được, cô ta đã buông tư thái mở miệng trước, người này làm sao không biết tốt xấu như thế.
Trong mắt cô ta hiện lên vẻ nhất định phải có được, lòng háo thắng bị kích thích mãnh liệt!
Dương Văn Thao bước lên trước hai bước, giả bộ đá phải vật gì đó, ngã về phía Lục Nam Lâm, miệng không ngừng hô: "A, cứu mạng.
.
.
"
Lục Nam Lâm giả bộ lơ đãng xoay người né tránh, anh đã thấy nhiều trò này, giả bộ ngã sấp xuống, ngã sấp xuống người anh, trẹo chân cần phải nâng đỡ, anh còn chưa cưới vợ đâu, phải cách xa một chút.
Dương Văn Thao tức giận, thân thể lắc trái lắc phải, hai tay cào loạn, thiếu chút nữa thật sự ngã xuống đất, nhìn vừa buồn cười vừa khôi hài.
"Phốc phốc.
" Diêu Hữu Khê không nhịn được, cười ra tiếng.
Dương Văn Từ thẹn quá hóa giận liếc Diêu Hữu Khê một cái, từ nhỏ đến lớn cô ta chưa từng mất mặt như vậy! Người phụ nữ này dám cười nhạo cô ta, chờ cô ta, cô ta nhất định sẽ khiến cô chịu không nổi!
Dương Văn Thao xách túi, nổi giận đùng đùng nói với Trần Hưng Cường: "Nhìn cái gì, còn không đi.
" Thật sự là phế vật!
Trần Hưng Cường không cam lòng, oán hận trừng mắt nhìn Diêu Hữu Khê.
Ánh mắt Lục Nam Lâm âm u bắn tới, mang theo một cỗ hàn ý áp bách, trong lòng Trần Hưng Cường nhảy một cái, không còn ý niệm phản kháng trong đầu nữa, chạy té khói.