Tại hậu viện của đoàn kịch Nam Khúc.
Tiết Đường kiểm tra phòng ốc nơi Tần Minh Thư ở một lượt rồi sai người gọi tiểu tư của Tần Minh Thư tới.
Tiểu tư đang ở bên ngoài tìm người, không thể trở về ngay. Trong lúc chờ đợi, Tiết Đường ngồi một chỗ, thần sắc điềm đạm, tao nhã nhâm nhi chén trà, tiện thể ngắm nhìn căn phòng được bài trí xa hoa.
Nhìn căn phòng này, xem ra Tần Minh Thư lăn lộn ở bên ngoài cũng không tệ, ít nhất đoàn kịch Nam Khúc cũng cung kính với hắn ta.
Nàng không phản đối việc Tần Minh Thư làm, ở Đại Kinh người ta gọi nghề này là đào kép, nhưng trong suốt chiều dài lịch sử, có một khoảng thời gian người ta gọi nghề này là diễn viên.
Có những thương nhân không biết nỗi hận mất nước, lại có những diễn viên dùng kĩ năng diễn xuất của mình để lan toả năng lượng tích cực, thúc đẩy giao lưu văn hoá quốc gia.
Có thể thấy, nghề nghiệp không phân cao thấp, quan trọng là những người làm nghề đó có đang thực hiện tốt công việc ở cương vị của mình hay không, có đang dùng công việc của mình cho mục đích tốt không.
Lý đoàn trưởng sốt ruột, hai bên miệng nổi mấy nốt nhiệt.
Nếu ông ta làm mất người thật, lúc Tần Minh Nguyên trở lại sẽ chém chết ông ta mất.
Rất nhiều người ở kinh thành đều nói Tần Minh Nguyên sẽ không trở về, nhưng trực giác ông ta mách bảo, Tần Minh Nguyên không chỉ sẽ trở về, mà còn đường đường chính chính chiến thắng trở về, dù sao trước đó hắn cũng từng biến mất nhiều lần rồi lại bất ngờ xuất hiện ở kinh đô.
Càng nghĩ, ông ta càng lo lắng.
Nhìn tác phong của Tiết Đường, ông ta còn lo lắng hơn.
Đột nhiên, ông ta cảm thấy mình đã tìm sai người rồi.
Nghe đồn trước nay nàng chưa bao giờ quan tâm đến chuyện của Tần gia, có lẽ lần này chỉ đến để làm bộ làm tịch thôi.
Ông ta mất bò mới lo làm chuồng, tin vào lời đồn Tiết Đường có thể giải quyết Đoàn gia, nghĩ là nữ nhân này bắt đầu có trách nhiệm. Kết quả là người đến rồi thì chỉ ngồi đây lãng phí thời gian, lỡ như làm chậm trễ quá lâu, Nhị công tử của Tần gia gặp chuyện gì, thì những người phải chôn cùng hắn chính là những người trong đoàn kịch Nam Khúc vốn không có địa vị gì như bọn họ.
Lúc Lý đoàn trưởng đang sợ đến run bần bật thì tiểu tư đã về.
“Phu nhân, tiểu tư tên Truy Quang, luôn đi theo Nhị công tử.
”
Tiểu tư mười mấy tuổi, trên người mặc bộ y phục bẩn thỉu, khuôn mặt hốc hác, dưới mắt là quầng thâm, vừa vào phòng đã quỳ xuống trước Tiết Đường, mặt mũi tái nhợt.
Cậu ta sợ muốn chết khi hay tin Tiết Đường tìm mình, tất cả những vụ công tử mất tích, hạ nhân đều không có kết cục tốt đẹp, cậu ta sợ mình sẽ bị đem ra thế tội, bị lột da.
Tiết Đường đặt chén trà xuống, hỏi thẳng: “Truy Quang, mấy ngày trước khi Minh Thư mất tích, có chuyện gì lạ xảy ra không?”
Nàng không bảo Truy Quang đứng dậy vì cậu ta run quá, đứng dậy cũng không đứng nổi, lễ nghi của triều đại này không cho phép cậu ta đứng ngang vai ngang vế với nàng, thà để cậu ta quỳ dưới đất còn thoải mái hơn.
Truy Quang không biết suy nghĩ của Tiết Đường, nghe giọng nói không có chút ấm áp nào, cậu ta càng run hơn, cố gắng hồi tưởng, rồi đáp: “Trước đây Nhị công tử thường xuyên ra ngoài, không tới thanh lâu thì tới tửu lâu, cũng có khi cưỡi ngựa ra khỏi thành để rèn luyện, lần nào cũng dẫn theo tiểu tư. Lần này công tử không bằng lòng diễn kịch, vì phải tham gia yến tiệc Trừ Tịch trong cung, nhưng sợ buổi biểu diễn của Lý đoàn trưởng không tốt, công tử không muốn Lý đoàn trưởng khó xử nên mới đồng ý. Vì diễn không vui, nên vào ngày công tử mất tích, tiểu tư tưởng rằng ngài ấy lại ra ngoài tìm thú vui cho khuây khoả, nên sai người đến mấy chỗ quen thuộc tìm công tử. Nào ngờ không tìm thấy, tiểu tư mới báo cho Lý đoàn trưởng. Ta sợ, ta sợ báo nhầm sẽ làm phiền đến phu nhân, nên mới không kịp thời bẩm báo.
”