Chẳng mấy chốc, cả kinh thành đã biết Tần Minh Thư mất tích.
Bởi vì Vi Sinh Miểu kiếm cớ thấy không thoải mái, đi tìm đại phu, rồi vô tình “để lộ tin tức”.
Tư gia, Đoàn gia, Thượng quan gia của Kinh Triệu Phủ, Binh Bộ Thượng thư Bùi gia, và một gia tộc hoàng thương khác - Mặc gia, là những người quan tâm đến chuyện này nhất.
Cùng lúc đó, một hắc y nhân lẻn vào phủ Tần gia, tìm Tần quản gia.
Hắc y nhân đội mũ che mặt, trốn sau hòn non bộ, trầm giọng hỏi: “Thật sự không cần phái thêm người ra ngoài sao?”
Tần quản gia đáp: “Không cần, ngươi về trước đi. Tướng quân không ở đây, ngươi đừng tự ý đến phủ Tướng quân.
”
…
“Tần Minh Thư mất tích rồi?”
Dưới mái đình của Đoàn gia, Đoàn Cảnh Sơ cắn một miếng điểm tâm, thản nhiên nói: “Có khi đang tìm đường chết ấy chứ.
”
Đoàn Cảnh Thần không quan tâm tới sống chết của Tần Minh Thư, nhưng nghĩ tới người đó, hắn không khỏi kinh ngạc: “Tần Minh Nguyên thật lợi hại, bề ngoài anh tuấn, có tiền có quyền lại có thế, chỉ kém hơn ta một chút…”
Đoàn Cảnh Sơ suýt thì nghẹn chết, thả vội miếng điểm tâm xuống, trợn tròn mắt nhìn Đoàn Cảnh Thần, thầm nghĩ: “Đại ca à, người ta “kém” là vì huynh đen quá đó, nói mấy lời này, huynh không cắn phải lưỡi sao?”
Người không cắn phải lưỡi chạm vào vết thương gần như đã lành ở khoé miệng: “Nhưng, làm thê tử của Tần Minh Nguyên, mệt quá rồi.
”
Trong đầu hắn hiện lên dáng vẻ của Tiết Đường.
Đoàn Cảnh Sơ nhìn hắn chằm chằm. Hắn ta vừa nghe thấy gì vậy? Liệu có bị diệt khẩu không?
…
Cách kinh thành hơn trăm dặm có một rừng cây nguyên sinh, cổ thụ cao lớn chọc trời.
Trên một cái cây cao trăm mét, một thiếu niên hai mươi tuổi ngẩng mặt lên, ánh hoàng hôn phác hoạ những đường nét góc cạnh trên khuôn mặt hắn, làm nổi bật dung mạo tuấn mỹ.
Hắn dang rộng tay, tung người nhảy lên.
Giống như một cánh chim tự do bay qua khu rừng.
Lúc này, một bóng người loé lên, tay cầm chuỷ thủ, nhanh gọn cắt đứt sợi dây thừng trên người thiếu niên.
Thấy mình sắp bị mấy cành cây dưới đây xiên thành hồ lồ đường, mắt bị chọc thủng, Tần Minh Thư hoảng rồi, nhưng sợi dây an toàn trên người hắn đã đứt, hắn lại không biết võ công, không thể dừng lại được.
Sau đó một bóng người khác xuất hiện bên trên hắn, nắm lấy cổ áo hắn. Ngay lúc hắn tưởng mình đã được cứu, ở độ cao hai mét, hắn bị người đó ném vào gốc cây, ngã đến mức đầu óc rối tinh rối mù.
Tần Minh Thư khó khăn lắm mới bò dậy được, gào lên: “Tần Lục!
”
Tần Lục đứng sang một bên, gãi gãi mũi: “Công tử, là phu nhân sai bảo.
”
“Khụ khụ khụ…”
Tần Minh Thư ngồi xuống, ôm ngực, cảm thấy càng lúc càng choáng váng.
Hắn lập tức ngẩng lên, nhìn thấy một bóng người mờ mờ ảo ảo xuất hiện trước mặt mình, dáng người yểu điệu, tóc dài đen như mực.
Người này trông quen quen, nhưng lại có cảm giác xa lạ khó nói thành lời.
Tần Lục vừa gọi người ta là “phu nhân” sao?
Phu nhân của Tần gia, ngoài Tiết Đường ra thì không còn ai khác.
Nhưng, người này sao có thể là nàng?
“Công tử, người thế nào rồi?”
Truy Quang nhào tới, ôm lấy Tần Minh Thư, cẩn thận kiểm tra một lượt.
“Không chết được.
”
Sự chú ý của Tần Minh Thư bị phân tán, nhưng không hoàn toàn chuyển hướng, hắn nhìn thấy sau lưng nữ nhân này đều là ám vệ của Tần gia.
Ám vệ đều quay mặt đi, không dám nhìn thẳng vào vị công tử vừa tìm chết này.
Tiết Đường không thể tưởng tượng ra nổi, Tần Minh Thư lại thời thượng như vậy.
Người đầu tiên nhảy bungee ở Đại Kinh!
Tần Minh Thư lạnh lùng nheo mắt lại, nhìn chằm chằm Tiết Đường: “Tại sao lại cắt dây của ta?”
“Thành toàn cho đệ.
”
Tiết Đường đáp.
Tần Minh Thư cảm giác khí huyết trong ngực trào dâng: “Tẩu suýt hại ta ngã chết rồi!
”
“Không phải đệ muốn trò kích thích sao? Ta để Tần Lục giúp đệ, nếu một lần không đủ thì làm lại lần nữa, hữu dụng hơn là đệ làm theo mấy cuốn sách giả đó.
”
Tiết Đường hờ hững ném cuốn “sách lậu” vừa mới nhặt được xuống bên cạnh Tần Minh Thư.
Ánh nắng cuối cùng của hoàng hôn, xuyên qua những tầng lá cây rậm rạp, rọi lên bìa sách, soi rõ mấy chữ lớn: “Thiên địa tuỳ ta đi, tiêu dao thần công”.