Hắn mở miệng, khéo léo nói: “Sinh mẫu của Nhị công tử mất vì khó sinh, lão phu nhân một tay nuôi nấng ngài ấy. Khi đó Tần gia nhiều thị phi, lão phu nhân phải chăm lo quá nhiều việc, có lẽ đã bỏ qua vấn đề tâm lý của Nhị công tử.
”
Tiết Đường chỉ khẽ gật đầu.
Một người thì chỉ vì nhận được chút quan tâm từ nàng mà như được trọng thưởng, ngày ngày tìm cảm giác tồn tại trước mặt nàng, một người thì phóng đãng bất kham đi tìm ý nghĩa của việc tồn tại.
Công tử của Tần gia, bề ngoài giống như không bị lễ nghi của đại gia tộc trói buộc, xem ra thời gian “nuôi thả” quá dài rồi. Trạng thái của nó nếu đặt ở thời hiện đại thì rất bình thường, nhưng ở Đại Kinh, có thể rất khó để thấu hiểu.
Trên đài, khí chất của Tần Minh Thư cao quý như tiên nhân, đứng ở đó, hắn trở thành tâm điểm, khiến mọi thứ xung quanh bị lu mờ đi.
Tần Minh Thư đã rất nỗ lực cứu vớt thể diện của mình.
Diễn xong một hồi, Lý đoàn trưởng dẫn đầu, vỗ tay tán thưởng.
Tần Minh Thư nhìn khán đài một lượt, ở đó đã không có một người.
Mặt hắn cứng đờ: “Tiết Đường đâu?”
Trong đoàn có rất nhiều người vẫn chưa biết thân phận của Tần Minh Thư, nghe hắn gọi tên của Tiết Đường, trong mắt ánh lên ngọn lửa hóng hớt cháy rừng rực.
Chà!
Minh Thư vừa nãy không quan tâm việc mình bị thương, nỗ lực diễn một đoạn, hoá ra là diễn cho Tiết Đường xem.
Bọn họ… Hai người bọn họ…
Trong chốc lát, Tần Minh Thư cảm thấy cô đơn, thần sắc trở nên lạnh lùng.
Vậy mà đến nàng còn ghét bỏ hắn, không xem nổi một hồi. Một nữ thương nhân như nàng, dựa vào đâu mà ghét bỏ hắn?
Lúc này, Tần Lục dẫn một đội ngũ hùng hậu trở lại, đẩy mấy xe thức ăn đến trước mặt Tần Minh Thư.
“Phu nhân đã đặt tiệc ở Thao Thiết Lâu, người nói hôm nay Lý đoàn trưởng và mọi người đã vất vả đi tìm Nhị công tử, để Nhị công tử chia thức ăn cho mọi người, thể hiện lòng biết ơn.
”
“Hừ!
”
Tần Minh Thư xoay người rời đi.
Cảm tạ con khỉ, ai khiến bọn họ tìm chứ?
Lý đoàn trưởng đứng một bên quan sát hết thảy, ông ta và mọi người trong đoàn kịch đều bị mùi hương thức ăn làm cho ngây ngất.
Đó là bàn tiệc của Thao Thiết Lâu, chỉ dòng dõi quý tộc mới có tư cách thưởng thức. Mỗi lần những quý tộc kia ăn uống, bọn họ chỉ có thể đứng trên đài nhìn không, ngửi không.
Bây giờ đồ ăn ngon ở trước mặt, ai còn tâm sức quan tâm Tần Minh Thư có bướng bỉnh hay không?
Lý đoàn trưởng mỉm cười bước lên: “Tần Lục đại nhân, ta cảm ơn Tần phu nhân đã khoản đãi. Cứ giao cho ta, để ta chia cho mọi người.
“Được.
”
Tần Lục giao việc bên ngoài cho Lý đoàn trưởng, đuổi theo Tần Minh Thư: “Nhị công tử, phu nhân bảo ta nói với người.
”
Tần Minh Thư dừng bước, gương mặt anh tuấn lạnh lùng quay lại hỏi: “Nói cái gì?”
Tần Lục gãi gãi đầu, hắn không hiểu mấy lời này, chỉ có thể thuật lại y nguyên: “Phu nhân nói, Nhị công tử rất giỏi. Nhưng khi diễn một nhân vật nào đó, người phải quên đi người là người, người phải hoà mình vào nhân vật. Đổng Vĩnh không phải tiên, người diễn như một thần tiên, thì “Thiên Tiên Phối” không còn là “Thiên Tiên Phối” nữa. Phu nhân còn nói, nếu Lý đoàn trưởng quyết định diễn vở kịch này trong yến tiệc Trừ Tịch, thì mau chóng thay người, hoặc là đổi vở khác, hoặc là Nhị công tử phải hoá thân thành một tú tài nghèo, nếu không sẽ không có kết quả tốt đẹp.
”
Tần Minh Thư siết chặt cây quạt trong tay, rơi vào trầm mặc.
Hắn không tức giận, hắn chỉ cảm thấy rất phức tạp.
Nàng thế mà đã xem, còn hiểu và chỉ ra vấn đề.
Hắn cũng cảm thấy vở kịch này có một số khuyết điểm khó nói thành lời. Hắn đã diễn hai lần rồi, Lý đoàn trưởng rất thích. Lý đoàn trưởng cảm thấy đây là thứ mà các quý tộc muốn xem, nhưng hắn luôn cảm thấy không thoả đáng.
Tần Lục nói tiếp: “Phu nhân còn nói, nếu mọi người muốn đổi một vở kịch, thì đợi người hoàn thành công việc trong tháng này, tháng sau sẽ viết cho mọi người một vở kịch mới. Tuy nhiên, phu nhân cũng nhắc nhở Nhị công tử, một người diễn giỏi không nên để vở kịch thích ứng với mình, mà phải có thể thiên biến vạn hoá, thích ứng với đủ vai diễn khác nhau.
”
Tần Minh Thư bị mất ngủ.
Tiết Đường thì ngủ cả ngày lẫn đêm.
Làm sao mọi người biết được lúc lên xe ngựa để ra ngoài, nàng đã bói một quẻ cho Tần Minh Thư chứ?
Sau khi xác định hắn không có nguy hiểm gì đến tính mạng, nàng mới bình tĩnh ngồi ở đoàn kịch Nam Khúc, cẩn thận thu thập manh mối.
Để bói quẻ này, nàng đã sử dụng dị năng, nhưng khác với lần trước bị thụ động, lần chủ động sử dụng này, không chỉ thân thể mệt mỏi mà tinh thần cũng mệt mỏi.
Khi Tiết Đường tỉnh dậy, nàng thấy Tần Minh Thuỵ ngồi bên giường mình. Biểu cảm của hắn ta, như thể trời đã sập rồi vậy.
“Tẩu, tẩu tỉnh rồi!
"
Thấy Tiết Đường tỉnh lại, Tần Minh Thuỵ quay mặt đi, không để nàng nhìn thấy đôi mắt đỏ hoe của mình, hắn ta đứng dậy, nhanh chóng đi ra khỏi phòng. Đây là phòng riêng của đại tẩu, theo lễ nghi, hắn ta không nên ở đây.