Ở Đông Thành, trên đường phố phồn hoa, một đội ngũ đặc biệt xuất hiện.
Tiết Đường chỉ vào người chỉ vào người bán kẹo, nói với Lục Nhuỵ: “Mua mười cái.
”
Nàng ra ngoài, mang theo bảy hạ nhân, còn gói thêm cho Tần Minh Thuỵ và Tần Minh Thư, vừa đủ mười người, mỗi người một cái.
Người bán kẹo bị sốc.
Đây là lần đầu tiên ông ấy thấy nhóm đông người lớn như vậy tới mua kẹo.
Một bên là Thao Thiết Lâu, một bên là đoàn kịch Nam Khúc, những người này lại ăn mặc không tầm thường, xem ra là chủ tử của môn hộ lớn nào đó ra ngoài đi dạo, chẳng phải họ nên ghé vào hai nơi đó sao? Hay sở thích của chủ tử nhà người ta thay đổi rồi? Bằng lòng ăn thứ đồ để dỗ trẻ con ông ấy bán?
Thấy đại thúc đứng ngẩn ra, Lục Nhuỵ khua tay trước mặt ông ấy: “Lão bản, đây là không bán à?”
Luỵ Nhuỵ vốn là người có tính cách hoạt bát, bị nguyên chủ dẫn dắt thành người hơi hống hách. Nhưng Tiết Đường đã dạy dỗ nàng ấy, sự kiêu căng biến mất, chỉ còn lại sự năng động, đôi mắt to tròn khi chớp chớp rất đáng yêu.
Đại thúc tỉnh táo lại: “Bán, bán.
”
Tần Lục và hộ vệ Tần gia ở phía sau vội vàng ăn hết củ khoai lang trên tay, đợi món ăn tiếp theo.
Trong tay họ còn có một túi hạt dẻ ngào đường, cảm thấy thụ sủng nhược kinh.
Phu nhân trước đây, mỗi lần ra ngoài đều tiêu cả vài trăm lượng, không phải đồ của Thao Thiết Lâu thì không ăn, làm gì có chuyện quan tâm đến sống chết của hạ nhân, hôm nay không phải bị ma nhập đấy chứ?
Đây là lần đầu tiên Tiết Đường đi dạo phố sau khi tới triều đại này.
Nói thật thì, kiếp trước nàng cũng không có cơ hội đi dạo phố.
Hôm trước ra ngoài, nhìn thấy sự náo nhiệt ở Đông thành, nàng nảy ra ý định sẽ vui vẻ đi dạo phố.
Nàng bước trên đường, cảm nhận mọi thứ xung quanh, dần thấy quen thuộc hơn với những thứ thuộc về triều đại này. Khắp dọc đường nào là bánh rán, bánh bao, trứng trà, khoai lang nướng, hạt dẻ ngào đường, kẹo hồ lô,
...
.
Trong gian phòng xa hoa của Thao Thiết Lâu, một nữ nhân liếc nhìn Tiết Đường dưới lầu, những ngón tay thon dài trắng nõn vươn ra, đóng cửa sổ lại, ngồi vào bàn.
Nữ hộ vệ ôm kiếm suy nghĩ rồi nói: “Chúng ta về quê cũ ba năm, Tần gia thực sự đã lụn bại rồi sao?”
Một người ăn mặc giống thư sinh ngồi bên bàn, rót một chén trà cho nữ nhân vừa ngồi xuống, lúc hắn giơ tay, để lộ nốt ruồi đen trên mu bàn tay. Hắn cười nhẹ: “Thao Thiết Lâu vẫn còn đó, Tần gia có thể nghèo đến mức nào chứ? Chắc hẳn là nàng ta thấy mới mẻ, lát nữa lại tới đây gọi bàn tiệc ngon nhất ấy mà. Người thấy đúng không, Nguyên phu nhân?”