Tư Phương Vân nâng chén trà, nhấp một ngụm nhỏ, không tỏ thái độ gì.
Tiết Đường đi mua sắm thêm nửa giờ thì phát hiện giá cả trong các cửa tiệm ở đây rất khác nhau. Nàng bước vào cửa hàng trang sức bên cạnh đoàn kịch Nam Khúc, chọn được sáu miếng ngọc bội nhỏ, rồi ngừng dạo phố.
Nàng rất hài lòng với các loại trang sức bằng ngọc ở đây, ngoài trừ chất lượng có sự chênh lệch thì không cái nào là giả cả.
Nàng sờ sờ một miếng ngọc bội, tự đeo cho mình, lại chỉ vào những miếng ngọc bội trên quầy, nói với chủ tiệm: “Gói lại.
”
Chủ tiệm sững sờ.
Gói lại?
Hôm qua ông ta thoáng thấy Tiết Đường bước xuống khỏi xe ngựa của Tần gia, ông ta biết nàng là Tần phu nhân, nhưng Tần phu nhân lại mua mấy thứ rẻ tiền này ư? Một miếng hải đường bạch ngọc còn không đến một lượng bạc!
Lục Nhuỵ và những người khác đã quen với biểu cảm của các chủ tiệm suốt chặng đường. Nàng ấy lắc lắc đầu, lấy ra mấy mẩu bạc vụn, rồi chọn năm hộp đựng trang sức, cùng chủ tiệm gói lại.
Tất nhiên là Tiết Đường nhìn ra sự ngạc nhiên của chủ tiệm. Nhưng chủ tiệm không biết Tiết Đường mua nó vì nàng cảm nhận được sức mạnh thần kì trong viên ngọc, khiến tinh thần và cơ thể nàng đều khoan khoái.
Bước ra khỏi cửa tiệm, nàng thấy rất nhẹ nhõm. Thế giới này cũng khá thú vị, sau này nàng sẽ thường xuyên ra ngoài đi dạo hơn.
Những người phía sau hoảng hốt khi nàng cầm một cái bắp nướng lên.
Dáng vẻ lúc Tiết Đường nhai thức ăn rất nghiêm túc, rất hưởng thụ. Cơn gió nhẹ lướt qua gò má nàng, thổi bay đi sự lạnh lùng xa cách, nàng bây giờ chỉ là một thiếu nữ hồn nhiên ngây thơ.
Tần Minh Thư định đến Thao Thiết Lâu ăn trưa, hắn phong độ ngời ngời bước ra khỏi đoàn kịch Nam Khúc, ánh mắt quét qua đám đông, tình cờ nhìn thấy cảnh tượng này.
Nàng đến đây làm gì?
Hắn dừng lại.
Tiết Đường nhận ra mình đang bị nhìn chằm chằm, ngẩng đầu đối diện với ánh mắt của Tần Minh Thư: “Gần đây có phải diễn vở kịch nào không?”
“Không có, bọn ta đang sửa lại kịch bản.
”