Tư Nguy không trả lời câu hỏi của Tiết Đường mà nói: “Tình cờ gặp ở đây, ta tiện hỏi đệ muội vài câu về chuyện của hiền đệ.
”
Lúc nói lời này, Tư Nguy đã bước vào phòng riêng.
Tần Lục nhìn mà không hiểu lắm, nhưng hắn nhận ra rằng, lần này phu nhân không chiếm thế thượng phong.
Mộ Hiển thì nhìn thấy rất rõ. Tư Nguy đã gặp Tư Phương Vân - người làm rối tung mọi chuyện, còn Tiết Đường đã tặng lễ vật làm bước đệm mở đường rất hoàn hảo, vì thế mở màn của họ suôn sẻ đến mức quỷ dị.
Họ đều không biết lúc này Tư Phương Vân đang ngồi trên xe ngựa của Tư gia, ôm ngực thở hổn hển.
Nàng ấy về nhà thì phát hiện tiểu thúc thúc không ở đó, tuỳ tùng nói kết thúc buổi chầu sớm, Tư Nguy sẽ đi tuần tra lục bộ, sau đó đến thẳng phố đông, nên nàng ấy vội vàng đến lục bộ để cản người, không cản nổi, cuối cùng chạy đến cửa Thao Thiết Lâu mới chặn được người lại.
Nữ hộ vệ ôm kiếm, đứng bên cạnh xe, trong đầu chỉ có ba chữ tặng cho chủ tử của mình: “tự tạo nghiệp”.
Về phía phu thê Tiết Nhân Nghĩa, họ vừa nhìn thấy Tư Nguy, đã nhanh chóng cụp đuôi, chuồn đi mất. Không thể để lộ bất kì điểm sơ hở nào trước mặt vị này, bọn họ chọc không nổi.
Tư Nguy, Tiết Đường, Mộ Hiển, Tần Lục, bốn người ngồi xuống một cái bàn nhỏ.
Thu Điệp theo sắp xếp của Tiết Đường, dâng trà hoa quả xong thì lui ra ngoài, lặng lẽ canh cửa.
Căn phòng bỗng chốc trở nên yên tĩnh.
Tư Nguy nhìn Tiết Đường, thấy khí chất của nàng đúng là long trời lở đất, thần sắc thì điềm đạm, bèn tin những lời Tư Phương Vân ngợi khen Tiết Đường, cũng tin Tư Phương Vân không bị người ta lừa gạt hay mê hoặc.
Không chần chừ nữa, hắn nói thẳng: “Ám vệ của Tư gia truyền về tin tức ở Bắc Cảnh, bệnh dịch ở đó đã được khống chế. Bọn họ không tìm thấy Tần Kiêu, nhưng lần ra được một vài manh mối, hẳn là hắn đã bí mật đột nhập vào quân Thát Đát.
”
“Đa tạ Tư Tể tướng.
”
Mộ Hiển nhẹ nhàng cảm ơn, thần sắc không có chút biến hoá rõ rệt nào.
“Hắn là huynh đệ của ta, đây là việc ta nên làm.
”
Ánh mắt hắn không nóng không lạnh liếc qua Tiết Đường.
Tiết Đường: “???”
Liên quan gì đến nàng?
Tần Lục không nhanh không chậm nói: “Ám vệ của Tần gia cũng đang gấp rút đến Bắc Cảnh, dựa vào năng lực của Tướng quân, chắc chắn sẽ bình an vô sự.
”
Tiết Đường thầm nghĩ: “Quả nhiên tả hữu hộ pháp của Tần gia đã âm thầm thu xếp cả rồi, xem ra thực lực của Tần gia mạnh hơn nhiều so với những gì mình tưởng tượng. Thế nên nghe lời khuyên của Mộ Hiển, làm một khán giả im lặng là đúng đắn.
”
Mộ Hiển nói: “Tuy nhiên chúng ta cũng phải ổn định cục diện ở Kinh thành.
”
“Có người động thủ với công việc làm ăn của Tần gia sao?”
Tư Nguy hỏi.
Nói xong, khoé miệng Tư Nguy cũng nhếch lên: “Việc kinh doanh của Tần gia rắc rối phức tạp, lại tích luỹ gần trăm năm, không dễ gì lay chuyển được, những điều này Mộ Hiển ngươi hẳn nắm rất rõ, đừng lo lắng quá mức.
”
“Tích luỹ gần trăm năm rồi, không cần lo lắng nhưng những thứ tướng quân cực khổ dốc sức tạo ra thì không chắc chắn như vậy.
”
Vừa nói Mộ Hiển vừa chỉ lên đỉnh đầu.
“Hắn muốn thừa dịp cướp lấy Uy Viễn?”