Lần cuối Tư Nguy gặp Mộ Hiển là vào ba năm trước, lúc đó Mộ Hiển là thiếu niên hăm hở, tinh thần không phục bất cứ kẻ nào, giống hệt khí thế trên chiến trường của Tần Minh Nguyên.
Nhưng lần này, Mộ Hiển đứng bên ngoài phòng riêng, thì thầm to nhỏ với Tần Lục, vừa nói vừa lau mồ hôi trên trán, dáng vẻ như đã trải qua nỗi sợ khủng khiếp nào đó.
Tư Nguy cau mày. Nhìn Mộ Hiển căng thẳng như vậy, xem ra việc Tần Minh Nguyên mất tích có ảnh hưởng rất lớn đến chuyện kinh doanh của Tần gia.
Đồng thời hắn cũng hoài nghi, có phải vì Tần Minh Nguyên quanh năm không ở nhà, mấy người Tần gia đã bắt đầu lười biếng hay không.
Hắn nào có biết, Mộ Hiển vừa xác nhận với Tần Lục rằng thực ra Tiết Đường đã đấm Đoàn Cảnh Thần một quyền, hốt hoảng lấy lại tinh thần sau đống suy nghĩ lung tung của mình.
Bây giờ hắn rất oán trách Tần quản gia, đều tại Tần quản gia sợ thân phận của hắn bị lộ mới không cho hắn đến Tần gia, còn bảo hắn phải giữ lấy cọng rơm cuối cùng này để cứu mạng.
Nhưng, có hữu dụng không?
Sau khi tướng quân mất tích, hai thế lực hoàng thương đã bắt đầu rục rịch, thậm chí một vài thế gia đại tộc đã bắt đầu nhắm tới việc làm ăn của Tần gia, bắt đầu từng bước lấn chiếm. Đến lúc thực sự không thể chịu đựng được nữa, chẳng phải hắn vẫn cần ra mặt, thay tướng quân giải quyết các phiền phức trong công việc kinh doanh sao?
Cửa phòng riêng mở ra, lúc đi tới cửa, Tư Nguy chỉ liếc nhìn một cái sau đó quay đầu nhìn Mộ Hiển và Tần Lục.
Mộ Hiển biết, hắn có thể không nhận ra Tiết Đường.
Hắn khom người hành lễ, sau đó trầm giọng nói: “Người bên trong chính là Tần phu nhân.
”
Mặt Tư Nguy hơi đanh lại.
Đây…
Đổi người rồi sao?
Nhưng Tần Minh Nguyên đâu có nói rằng đã bỏ vợ cũ, cưới vợ mới!
Tư Phương Vân cũng chỉ nói tính tình Tiết Đường thay đổi, cũng không nói Tần Minh Nguyên đã cưới một thê tử bình thường.
Tiết Đường nghe tiếng bước chân ngoài cửa, chậm rãi ngẩng đầu lên, ánh mắt nhìn thẳng vào người ngoài cửa.
Nam nhân chạc tuổi nàng, một thân trường sam đen tuyền, đầu đội quan ngọc, dáng người thẳng tắp, tuấn lãng nho nhã.
Tể tướng trẻ tuổi, đương nhiên khí chất trên người hắn xuất chúng hơn hẳn.
Hơn nữa, người này và Tần Minh Nguyên, một văn một võ, được coi là hai viên ngọc sáng của triều đình Đại Kinh.
“Bái kiến Tư Tể tướng.
”
Tiết Đường đứng dậy, hơi khom người cúi chào.
Tư Nguy lớn hơn Tần Minh Nguyên hai tuổi, khi hai người ở riêng thì như huynh đệ thân thiết. Theo lễ nghi của Đại Kinh, nàng cũng phải gọi Tư Nguy một tiếng “đại ca”, vì thế không quản Tư Nguy đối đãi với nàng thế nào, nàng vẫn sẽ lễ độ chu đáo, không để người khác có cơ hội lợi dụng yếu điểm.
Dù sao cũng là người từng trải, Tư Nguy chỉ kinh ngạc trong chốc lát rồi nhanh chóng bình tĩnh lại.
“Điệt nữ của ta đâu? Chẳng phải bảo ở đây có món mới rất ngon nên gọi ta tới ăn thử sao?”
Tư Nguy hỏi.
“Nàng đã về rồi, ta còn bảo nàng mang chút lễ vật nhỏ về cho Tư lão thái thái, lẽ nào nàng ấy không về Tư gia sao?”