Nhưng Tần Minh Nguyên là tướng quân bảo vệ biên giới Đại Kinh, trong tay có thực quyền về quân sự, công cao chấn chủ, có lẽ Hoàng thượng muốn lợi dụng Uy Viễn để bước đầu loại bỏ Tần gia.
Hoá ra hoàng thương Đoàn gia và Tần gia có mâu thuẫn đến vậy, lần đó ra tay với hai huynh đệ Đoàn gia vẫn còn nhẹ nhàng quá.
Còn về phía Mặc gia, vẫn chưa gặp mặt, nhưng chắc chắn sau này sẽ gặp.
Lúc này, để Tư Nguy đứng ra điều đình là đúng đắn nhất, vì Tư gia là người được hoàng thất tín nhiệm nhất, mà Tư Nguy sẽ không làm ra chuyện lén lút đâm Tần Minh Nguyên một đao.
Cho nên Mộ Hiển thực sự đã suy tính rất rõ ràng.
Về việc làm ăn, giao thiệp với quan phủ, có vẻ như nàng có thể thử, dù kiếp trước nàng chưa từng kinh doanh, nhưng nàng thường xuyên qua lại với các quan viên. Chức chỉ huy các vì sao cũng làm rồi, việc kinh doanh này, có thể khó được sao?
“Đệ muội có gì muốn hỏi không?”
Đột nhiên bị Tư Nguy gọi tên, Tiết Đường ngừng suy nghĩ, ngước mắt lên, lắc lắc đầu.
“Tin tức về Tần Kiêu, đệ muội cũng không muốn hỏi sao?”
Tiết Đường lắc đầu.
Nhìn thấy vẻ thất vọng của Tư Nguy, Tiết Đường nghĩ thầm: “Trước đây nguyên chủ biến thành màu hồng, vì báo đáp ân tình mà gả cho Tần Minh Nguyên, bây giờ màu hồng đã chuyển thành đen rồi, ai nhìn thấy cũng sẽ lắc đầu. Nhưng bảo nàng biến thành một kẻ chỉ biết yêu đương như nguyên chủ thì nàng không làm được! Lúc bé chơi trò chơi gia đình, nàng đều đóng vai người bố.
”
Tư Nguy nhìn thấy vẻ bất đắc dĩ trong mắt Tiết Đường, trong lòng càng thêm thê lương. Hiền đệ sống chết không rõ, bản thân thê tử lại chẳng quan tâm chút nào…
Tần Lục không nhìn nổi nữa, đứng dậy nói: “Phu nhân, ta đưa người về phủ nhé.
”
Mau về thôi, đừng ở đây đợi Tư Nguy lại kích thích thêm nữa.
Tiết Đường đứng dậy, nhưng chỉ đi được hai bước thì dừng lại. Nàng xoay người lấy bút, xoẹt xoẹt xoẹt viết lại một lời nhắn, đưa cho Mộ Hiển.
Mộ Hiển sửng sốt, lúc này mới nhớ ra mình đã dặn Tiết Đường “đừng nói chuyện”.
Nhưng, hắn không bảo cái gì cũng không được nói mà!
Giờ còn đưa một lời nhắn.
Như thể bọn họ có mối quan hệ mờ ám vậy!
Mộ Hiển lại cảm thấy cơ thể khó chịu rồi.
Hắn đỏ mặt mở tờ giấy ra.
“Ta có ba vạn lượng hàng hoá trên xe, đối chiếu sổ sách.
”
Nét chữ phóng khoáng, rất hoành tráng.
Mộ Hiển: “...
.
”
Ánh mắt Tư Nguy không khỏi sâu sắc. Trước khi đến đây hắn đã hỏi qua hành tung của Tiết Đường, biết được tất cả những cửa tiệm mà Tiết Đường càn quét đều là tư sản của Tần Minh Nguyên, nhưng rất ít người biết, hắn cũng tưởng Tiết Đường không biết.
Hoá ra, tay trái chuyền cho tay phải, bị Tiết Đường chơi đùa ngoạn mục.
Thứ chừa lại, chỉ có cặp cài tóc một trăm lượng tặng lão mẫu thân của hắn.
Hắn rút lại suy nghĩ “Tiết Đường không biết làm ăn”.
Đệ muội này, có lẽ không chỉ thay đổi tính tình…
Mộ Hiển hung hăng trừng mắt với Tần Lục.
Trong ánh mắt như có dao: “Có phải ngươi đã nói ra tư sản của tướng quân không?”
Tần Lục lắc đầu kịch liệt.
Hắn không có.
Hắn đoán lúc phu nhân vào thư phòng tướng quân để trộm cái gương đã nhìn thấy sổ cái.
Tần Lục đoán không sai, hôm đó quả thực nguyên chủ đã xem qua sổ sách, vốn định về nói với phụ mẫu, nào ngờ hôm sau lại uống say đến mức đưa Tiết Đường đến đây.
Đến cửa, Tiết Đường quay đầu lại, điềm đạm nói: “Ta tin tưởng Tần Minh Nguyên sẽ sống sót trở về.
”
Tất cả “chiến sĩ” ra trận đều sẽ bình an trở về, đây là lời cầu chúc đã khắc sâu vào xương tuỷ họ ở tiền kiếp.
Đây là câu thứ ba mà Tư Nguy nghe Tiết Đường nói hôm nay.
Tuy là một lời nói vô nghĩa, nhưng lại có ý nghĩa hơn những lời sướt mướt của nữ nhân bình thường.
Tư Nguy nhìn chằm chằm nàng, muốn nghe xem nàng sẽ nói gì tiếp.
Kết quả, người ta không hề lưu luyến, đi luôn rồi!