Tương Sinh Tương Khắc

Tương Sinh Tương Khắc

Cập nhật: 06/04/2024
Trạng thái: Đang cập nhật
Lượt xem: 108
Đánh giá:                      
Ngôn Tình
Truyện Teen
Hiện Đại
     
     

Trong thời gian này, ngoài thời gian tới phòng tập nhảy và tập hát, Hồ An Nhiên dành hầu hết thời gian nghỉ ngơi tại nhà. Buổi sáng thứ hai, Lâm Hoàng Khiêm sau khi thay quần áo xong xuôi, lo sợ cô sẽ nhàm chán, chủ động đề nghị:

-Chị đưa em đi học được không?

Hồ An Nhiên cầu còn không được, cô thiếu nước nhảy cẫng lên, chạy thẳng lên phòng, giọng nói vọng lại:

-Đợi chị chút, chị thay quần áo, 3 phút thôi.

-Chị cứ bình tĩnh, còn sớm mà. 

Thời gian Hồ An Nhiên không ở đây, cậu sẽ đi bộ hoặc xe đạp thể hình để tới trường. Khu chung cư cao cấp này rất khá, toạ lạc tại vị trí đắc địa của thành phố, mọi tiện ích đều đầy đủ, khác hẳn với cuộc sống trước đây ở thôn quê của cậu. Lâm Hoàng Khiêm cúi đầu nhìn bộ trang phục mình đang mặc trên người, áo sơ mi trắng của Burberry, quần jeans bản limited của Louis Vuitton cùng giày thể thao của hãng Gucci. Cuộc đời cậu trước đây chỉ xoay quanh những chiếc áo quần sờn cũ chắp vá của họ hàng để lại, bữa no bữa đói, cậu chưa từng nghĩ tới một ngày mình sẽ khoác lên mình những món đồ đắt tiền thế này. 

Đối với Hồ An Nhiên mà nói, những bộ đồ của Hoàng Khiêm không là gì cả, cô hứng lên là mua không nhìn giá. 

Lúc này, An Nhiên đã thay đồ xong, cô lấy bừa một chiếc chìa khoá trong bộ sưu tập siêu xe của mình, hất mặt: 

-Nè, nghĩ gì đó?

Lâm Hoàng Khiêm lúc này mới ngẩng đầu, cười xoà:

-Nhìn đồ chị mua tặng em, rất đẹp.

-Em thích thật không?

An Nhiên hoàn toàn mù mịt về sở thích của cậu, cô cố gắng hiểu cậu nhưng dường như cậu thanh niên này không có sở thích. Phong cách thời trang cô thích thế nào cậu mặc thế đó, đồ ăn cô thích ăn gì cậu liền ăn cùng, mọi thứ cậu đều thuận theo cô. 

Lâm Hoàng Khiêm hiểu được suy nghĩ của cô, đưa tay xoa đầu cô:

-Thật!

An Nhiên trừng mắt lườm cậu, cậu thanh niên nay đã cao hơn cô một chút, tư thế xoa đầu này hoàn toàn dễ dàng với cậu. Lâm Hoàng Khiêm không trêu cô nữa, lấy mũ lưỡi chai đội lên đầu cô:

-Đi thôi. 

Vẫn phong cách như thường lệ, chiếc xe G63 với biển số tài lộc 6868 dừng trước cổng trường một cách khoa trương, ánh mắt các học sinh đổ dồn về phía chiếc xe cùng những lời bàn tán sôi nổi.

“G63 chất quá nha, cậu đoán xem ai sẽ bước xuống nào?”

“Lưu Trúc Đan, tôi nhớ bố cô ta cũng sở hữu một chiếc G63!

“Lưu Trúc Đan, cái con nhỏ đang theo đuổi Lâm Hoàng Khiêm đó sao?”

“À đúng rồi, cũng có khả năng kia là xe của nhà Lâm Hoàng Khiêm, không phải nhà cậu ta rất giàu sao?”

Tiếng bàn tán không hề nhỏ, Hồ An Nhiên hoàn toàn có thể nghe thấy được. Cô quay sang nhìn cậu em trai của mình, nhoẻn miệng cười:

-Có người theo đuổi rồi đó, thế mà không thèm kể với chị?

-Không quan trọng, không kể. 

-Cô nhóc đó thế nào?

-Em không biết gì về cô ta cả. 

Hồ An Nhiên không thu thập được thông tin gì, cô bĩu môi:

-Hừ, thật tội nghiệp cho cô nhóc đó thích phải em. 

-Chị đeo khẩu trang vào đi, em xuống xe đây.

-Cậu không muốn bàn luận về thêm về chủ đề này. 

An Nhiên gật đầu, cúi đầu xuống, thuận thế, Lâm Hoàng Khiêm nhanh chóng bước xuống xe tránh để cô bị phát hiện. 

“Ồ, ra là xe của Lâm Hoàng Khiêm.

Tiếng “ồ” của các nhóm học sinh rất khoa trương, An Nhiên thoả mãn mỉm cười, cậu em trai này của cô, có thể ngẩng cao đầu với thiên hạ, cũng là điều tốt cô đem tới cho cậu rồi. Nhưng Lưu Trúc Đan là ai? Cô thực sự tò mò. Cô chợt nghĩ, đã tới đây rồi, không lẽ lại vô ích. Cô khởi động xe, đi tới một tiệm hoá trang gần đó. Chủ tiệm hoá trang xuyên qua cửa kính, nhìn chiếc xe G63 với biển số tài lộc quen thuộc, bĩu môi:

-Con nhóc này lại giở trò gì đây. 

Hồ An Nhiên nhanh chân chạy vào trong tiệm, thuận tay kéo cửa cuốn của tiệm xuống, bóng tối nhanh chóng bao trùm. Cô hắng giọng:

-Cô em gái của tôi ơi!

Chủ tiệm hoá trang hết nói nổi, cô ta mở đèn lên:

-Hồ An Nhiên, ban ngày ban mặc cậu làm như ăn cướp thế?

-Đúng là ăn cướp đây. Hoà Kim à, cậu nói xem, em trai tớ có người theo đuổi, nhưng cậu nhóc giấu tớ, có phải cậu ta biết yêu rồi không?

Hoà Kim tiếp tục công việc, chải lại mấy bộ tóc giả:

-Cậu đúng là rảnh rỗi sinh nông nổi. Em trai cậu cũng 15 tuổi rồi, hoàn toàn có thể có những cảm xúc trai gái chứ. Thằng nhóc đó bình thường cũng lầm lì, không chia sẻ cũng là dễ hiểu.

Hồ An Nhiên nghe vậy, nhíu mày khó chịu:

-Không thể nào, nhà chỉ có hai chị em, sao lại không thể chia sẻ chứ? 

Hoà Kim quá hiểu Hồ An Nhiên, cô ta vào thẳng vấn đề:

-Vậy cậu muốn điều tra à?

-Cậu hiểu tớ nhất!

Một lát sau, cửa tiệm hoá trang mở cửa trở lại, một cô gái nhỏ mặc đồng phục cấp 3, tóc thắt bím xinh xắn bước ra. Cô gái mở camera trước của điện thoại ngắm mình một lúc, thở phào:

-Hoà Kim à, trình độ hoá trang của cậu phải đạt giải quốc tế mất! Chính tớ còn không nhận ra tớ đây. 

Hoà Kim không buồn đáp lại mấy lời vô tri của An Nhiên, trực tiếp cầm chìa khoá xe, ngồi vào ghế lái. Hồ An Nhiên chạy theo, nhanh chóng vào vị trí phó lái: 

-Sao không đi xe của tớ? Xe của cậu cũ rồi, ngồi không êm. 

-Có ai đi rình mò mà dùng xe chính chủ không?

Hồ An Nhiên nín lặng, cô đúng là không biết suy nghĩ mà. Hoà Kim lái xe với tốc độ rất nhanh, chẳng mấy chốc đã đến trường của Lâm Hoàng Khiêm. Lúc này đang là giờ nghỉ trưa, nhà trường mở cổng để học sinh có thể tự do đi lại. Hồ An Nhiên mặc đồng phục học sinh, đương nhiên bảo vệ sẽ không nghi ngờ, cô trót lọt qua cổng. 

Cô đưa mắt nhìn một vòng quanh sân trường, các nữ sinh thường ngồi theo nhóm trên những thảm cỏ để tán ngẫu ban trưa, người thì nằm thả mình trên cỏ lim dim mắt. An Nhiên không khỏi nhớ lại bản thân mình khi 15 tuổi, cô chỉ biết lao đầu vào tập nhảy, luyện hát rồi học vô số các loại nhạc cụ khác nhau. Môi trường của trường nghệ thuật hồi đó cũng rất khó thở, học sinh đều gắt gao ganh đua nhau để giành được vị trí cao trong trường. Đối với họ, con đường ngắn nhất để được các công ty giải trí để mắt tới chính là đạt thành tích nghệ thuật cao tại trường. 

Lúc này, các nữ sinh đều mở điện thoại di động lên, thích thú nhìn màn hình rồi cười với nhau.

“Lớp 10A1 và 10A2 lại đối đầu với nhau kìa.

“Lâm Hoàng Khiêm của 10A1 cũng tham gia đó, trời ơi, cực phẩm.

“Coi này, hot boy Hà Duy của 10A2 cũng có mặt.

” 

“Đi thôi, đi thôi”.

Hồ An Nhiên nghe ngóng, mỉm cười: “Lâm Hoàng Khiêm hot tới vậy sao…”.

Cô đi theo đám nữ sinh tới sân bóng rổ phía sau trường. Không ít học sinh cũng tới để xem trận đấu giữa các hot boy này, sân bóng rổ bỗng chốc trở nên ồn ào phá vỡ cái yên tĩnh của một buổi trưa. Các học sinh thường đi thành từng đám nên chỗ ngồi của sân cũng được lấp đầy rất nhanh, người không có kinh nghiệm tranh chỗ như An Nhiên hiển nhiên là không có chỗ ngồi. Cô đành đứng trên bục xa nhất so với sân bóng để quan sát trận đấu. 

Tiếng hò reo vang lên, hai đội bóng rổ lần lượt ra sân với phong thái đĩnh đạc, tự tin. Hồ An Nhiên tấm tắc, thầm nghĩ, Đinh Trình Dương nên tới đây để chiêu mộ hot boy về công ty mới đúng. 

Ánh mắt cô nhanh chóng bắt được bóng dáng cao lớn của em trai mình, Lâm Hoàng Khiêm là người bước ra cuối cùng nhưng cũng nhận được sự cổ vũ mạnh mẽ nhất. Cậu đã thay bộ đồ sáng nay thành bộ đồ bóng rổ mang số 13, người ta quan niệm số 13 đen đủi, nhưng Hoàng Khiêm nhất quyết lấy số này vì 13 là ngày sinh của Hồ An Nhiên. Cậu đeo băng bảo vệ chân và tay, cô mỉm cười, băng bảo vệ kia là do cô tự tay làm tặng cậu, mỗi lần cậu chơi bóng xong đều mang về giặt cẩn thận nên băng nhìn vẫn rất mới. 

Trọng tài thổi còi báo hiệu trận đấu bắt đầu, hai bên lập tức xông pha không ai nhường ai. 

“Lâm Hoàng Khiêm đẹp trai quá đi mất!

“Đúng đó, vừa đẹp trai, vừa học giỏi, nhà lại có điều kiện.

“Hà Duy cũng thế mà”

“Cậu không biết rồi, Hà Duy phải xách dép cho Hoàng Khiêm về độ giàu có mất. Sáng nay tôi vừa thấy Hoàng Khiêm đi xe ô tô G63 biển tài lộc siêu hiếm tới trường đó!

Các nữ sinh không hiểu gì về bóng rổ, chỉ tập trung bàn tán về Lâm Hoàng Khiêm và Hà Duy. Hồ An Nhiên dựa theo lời xì xào bàn tán của các nữ sinh, xác định được cậu thiếu niên tên Hà Duy. Đúng là đặt cậu ta lên bàn cân cùng với em trai cô, cả hai cũng phải ngang ngửa nhau thật.

Lúc này, một nhóm nữ sinh hậm hực bước tới bên cạnh cô, một cô gái có thân hình mập mạp lên tiếng trước: 

-Lưu Trúc Đan đúng đáng ghét mà, rõ ràng chúng ta tới ngồi chỗ đó trước. Cô ta ngủ trưa giờ mới dậy, liền đuổi chúng ta đi để giành chỗ.

Cô gái khác trong nhóm cũng lên giọng:

-Thật đó! Cô ta muốn ngồi vị trí đó để tiếp cận Lâm Hoàng Khiêm dễ hơn đó. 

-Nhìn cô ta ôm chai nước và khăn ướt trên tay là biết rồi mà.

-Nhưng có lần nào Hoàng Khiêm chịu nhận nước của cô ta đâu! 

-Đâu có, cậu ta có nhận một lần mà…

-Nhận, nhưng cậu ta không thèm mở chai, trực tiếp đem vứt vào thùng rác. 

“Phụt”- Hồ An Nhiên không nhịn được bật cười, em trai của cô phũ con gái nhà người ta đến thế sao. 

Đám nữ sinh nhận ra còn một cô gái khác đứng cạnh mình, họ nhìn Hồ An Nhiên một lượt từ đầu tới chân. Cô gái mập vỗ vai An Nhiên, tò mò:

-Cậu này, nhìn cậu lạ quá? Cậu học lớp nào thế?

An Nhiên hơi chột dạ, cô cố bình tĩnh mỉm cười:

-Tớ là học sinh mới chuyển đến, mới làm thủ tục, chưa nhận lớp chính thức.

“Ồ”.

-Đám nữ sinh bị thu hút bởi vẻ bề ngoài của cô gái trước mặt. Tuy cùng độ tuổi nhưng cô gái trước mặt quá đỗi xinh đẹp, da mặt láng mịn không một nốt mụn, tóc thắt bím xinh xinh, ngũ quan hoàn hảo, tuy cô mặc đồng phục có phần hơi rộng nhưng không che được những đường cong cơ thể xinh đẹp. Một cô gái trong nhóm trầm trồ:

-Cậu dùng dưỡng da gì thế? Nhìn cậu xinh quá.

Những người còn lại cũng tấm tắc, không khỏi xuýt xoa:

-Đúng rồi đó, lần đầu tớ gặp một nữ sinh xinh đẹp như thế này.

-Phải để Lưu Trúc Đan diện kiến cậu một lần, cho nhỏ đó biết thế nào mới được gọi là “nhan sắc”.

Nghe được tên “Lưu Trúc Đan”, An Nhiên sáng rực mắt lên, tỏ vẻ nhiều chuyện:

-Lưu Trúc Đan, là ai vậy?

-Là con nhỏ tự xưng mình là hot girl, hống hách dữ lắm. Nhưng biết sao được, bố cô ta là chủ tịch tập đoàn xăng dầu, nên cô ta được đà muốn sống sao thì sống. 

Một nữ sinh khác tiếp tục:

-Cậu nhìn nam sinh mặc áo bóng rổ số 13 kia đi, Lưu Trúc Đan đang theo đuổi nam sinh đó. 

-Đúng vậy, nhưng nam sinh đó không thèm liếc cô ta lấy một cái. 

-Giờ cậu xuất hiện rồi, phải cẩn thận với Lưu Trúc Đan đó, cậu xinh đẹp thế này, cô ta thể nào cũng ganh ghét mà gây chuyện với cậu. 

Hồ An Nhiên cười tươi, đúng là các cô gái tuổi mới lớn, lắm chuyện thật đó! Cô thầm ước mình cũng 15 tuổi, cũng được hồn nhiên tán ngẫu như vậy. Đáng tiếc, cô đã trải qua giai đoạn 15 tuổi đó với đầy nước mắt.