Chương 1 - Mở Đầu
Chương 2 - Chiến Bại, Vi Nô.
Chương 3 - Trốn Ư, Sao Ngươi Không Trốn Đi
Chương 4 - Bắt Được Con Mồi
Chương 5 - Dùng Miệng Xé Vết Thương.
Chương 6 - Không Đành Lòng
Chương 7 - Nô Tỳ Hay Là Kỹ Nữ?
Chương 8 - Ngay Cả Xương Cốt Cũng Chẳng Còn
Chương 9 - Hơi Nước Mù Mịt
Chương 10 - Đừng Nghĩ Làm Nhục Ta
Chương 11 - Trốn Không Thoát Khỏi Sự Xâm Chiếm
Chương 12 - Dấu Ấn Nung Thuộc Về Hắn
Chương 13 - Rất Giống Nàng
Chương 14 - Không Nên Vọng Tưởng Đi Tìm Cái Chết
Chương 15 - Không Xóa Được Vết Tích Của Hắn.
Chương 16 - Lạc Cơ Nhi, Con Tiện Nhân!
Chương 17 - Biết Sai Rồi Sao?
Chương 18 - Không Cho Phép Ngươi Giết Nàng
Chương 19 - Sợ Hãi Cực Điểm!
Chương 20 - Sự Mê Hoặc Của Nỗi Tuyệt Vọng
Chương 21 - Trêu Đùa Trên Đại Điện
Chương 22 - Trêu Đùa Trên Đại Điện (TT)
Chương 23 - Theo Bổn Vương Tiến Cung
Chương 24 - Theo Bổn Vương Tiến Cung (TT)
Chương 25 - Nhục Nhã Ở Yến Tiệc Hoàng Gia
Chương 26 - Ngươi Lập Tức Sẽ Hiểu.
Chương 27 - Đốt Tình Ở Hậu Cung.
Chương 28 - Ẩn Nhẫn Khi Chạy Trốn.
Chương 29 - Ngạo Cốt Của Nàng.
Chương 30 - Nhục Đế Vương
Chương 31 - Dòm Tình
Chương 32 - Bóng Đêm Mê Loạn
Chương 33 - Đánh Chó Phải Ngó Mặt Chủ.
Chương 34 - Gãy Xương
Chương 35 - Phản Kháng Của Nàng
Chương 36 - Cấm Ăn
Chương 37 - Vừa Vào Địa Lao
Chương 38 - Sống Sót.
Chương 39 - Ngược Đãi
Chương 40 - Hắn Đau Lòng
Chương 41 - Hắn Đau Lòng (TT)
Chương 42 - Tốt Nhất Là Đánh Vào Tâm.
Chương 43 - Sách Lược Của Đế Vương.
Chương 44 - Đút Ăn
Chương 45 - Khiếp Sợ
Chương 46 - Hắn Muốn Phải Thuận Theo Hắn
Chương 47 - Hãm Hại
Chương 48 - Phát Sốt.
Chương 49 - Chiếm Hữu
Chương 50 - Khẩu Dụ
Chương 51 - Vào Cung.
Chương 52 - VÀo Cung (TT)
Chương 53 - Độc Dược
Chương 54 - Khúc Mắc
Chương 55 - Cái Tát
Chương 56 - Gặp Lại Đế Vương
Chương 57 - Độc Phát
Chương 58 - Độc Phát (TT)
Chương 59 - Nhu Tình Của Đế Vương
Chương 60 - Vào Cung
Chương 61 - Hôn Ta
Chương 62 - Hôn Ta (TT)
Chương 63 - Làm Loạn
Chương 64 - Làm Loạn (TT)
Chương 65 - Không Có Giải Thích
Chương 66 - Mặc Uyên Phản Kích
Chương 67 - Chờ Lệnh
Chương 68 - Thăm Địa Lao
Chương 69 - Vũ Nhục
Chương 70 - Cận Kề Với Tử Thần
Chương 71 - Lời Biện Giải
Chương 72 - Bức Ra Chân Tướng.
Chương 73 - Đừng Dằn Vặt Ta.
Chương 74 - Nhu Tình
Chương 75 - Thụ Thương.
Chương 76 - Không Tìm Được Hắn
Chương 77 - Không Đành Lòng Giết Hắn.
Chương 78 - Đêm Yên Bình
Chương 79 - Cả Đời Này Cũng Không Buông Ngươi Ra
Chương 80 - Đút Cơm
Chương 81 - Vô Lại
Chương 82 - Mặc Kỳ
Chương 83 - Tạm Rời Đi
Chương 84 - Tiểu Tẩu Tử* (*Chị Dâu Nhỏ)
Chương 85 - So Chiêu
Chương 86 - Không Được Nhìn Bất Kỳ Kẻ Nào.
Chương 87 - Áp Bức
Chương 88 - Lan Cung Uyển.
Chương 89 - Thiếu Niên Trong Đêm
Chương 90 - Hòa Thân
Chương 91 - Điều Kiện
Chương 92 - Suy Đoán Của Nàng
Chương 93 - Hồ Duệ Công Chúa
Chương 94 - Đối Đầu.
Chương 95 - Ra Oai Phủ Đầu
Chương 96 - Công Chúa Cùng Công Chúa Thật Khác Biệt
Chương 97 - Cho Ngươi Một Cơ Hội Nữa Giết Ta
Chương 98 - Buông Tha Ngươi, Không Thể Nào
Chương 99 - Bảo Trọng Chính Mình
Chương 100 - Không Cần Nghi Ngờ Quyết Định Của Ta
Chương 101 - Ngươi Cần Ta
Chương 102 - Ta Giúp Nàng.
Chương 103 - Không Rành Thế Sự
Chương 104 - Ra Tay
Chương 105 - Ta Đổi Chủ Ý
Chương 106 - Phía Tây Vương Phủ
Chương 107 - Cưỡng Ép.
Chương 108 - Mệnh Lệnh Của Vương Phi
Chương 109 - Ở Lại Hỉ Phòng
Chương 110 - Đông Người Náo Nhiệt
Chương 111 - Mị Dược Phát Tác
Chương 112 - Không Được Làm Nàng Bị Thương
Chương 113 - Giam Lỏng
Chương 114 - Tiểu Tuyết Nhi
Chương 115 - Ngoại Trừ Đụng Đến Nàng, Còn Tất Cả Tuỳ Ngươi An Bài
Chương 116 - Lễ Cập Kê Tuổi 15.
Chương 117 - Không Từ Thủ Đoạn Giữ Chân Nàng
Chương 118 - Lòng Tràn Đầy Đau Khổ
Chương 119 - Âm Mưu
Chương 120 - Ta Muốn Ra Ngoài
Chương 121 - Bị Ám Sát
Chương 122 - Muốn Mang Nàng Đi Khỏi.
Chương 123 - Nôn Khan
Chương 124 - Nhất Định Phải Muốn Nó
Chương 125 - Cho Dù Là Ngươi Ta Cũng Đánh !
Chương 126 - Bảo Vệ Nàng Cho Tốt.
Chương 127 - Hoàng Gia Hiểm Ác
Chương 128 - Muốn Trả Thù, Cứ Đến Đây Đi!
Chương 129 - Xông Vào Yến Viên
Chương 130 - Đáng Nhẽ Nên Một Đao Giết Chết Nữ Nhân Kia Đi!
Chương 131 - Thề Chết Trung Thành
Chương 132 - Bị Bức Nhập Cung
Chương 133 - Ngươi Không Là Gì Cả
Chương 134 - Im Lặng Giam Lỏng
Chương 135 - Xin Hoàng Thượng Trị Tội
Chương 136 - Khó Nhất Là Kéo Dài Quân Vương Sủng
Chương 137 - Hậu Phi Yến
Chương 138 - Điên Phi Đả Thương Người
Chương 139 - Nguy Hiểm Tới Gần.
Chương 140 - Nàng Muốn Gì?
Chương 141 - Lạc Phi
Chương 142 - Kháng Chỉ
Chương 143 - Quất Roi
Chương 144 - Mang Nàng Rời Đi
Chương 145 - Kéo Nàng Ta Xuống Dưới Dụng Hình
Chương 146 - Hoàng Đế Động Thủ
Chương 147 - Mang Thai Ba Tháng
Chương 148 - Vì Nước Quên Nhà
Chương 149 - Lấy Thịt Tươi Làm Mồi
Chương 150 - Sẩy Thai
Chương 151 - Ta Mang Ngươi Đi Gặp Ca Ca
Chương 152 - Không Muốn Gặp Lại!
Chương 153 - Chém Giết Trước Cửa Cung
Chương 154 - Các Người Hãy Đi Trước!
Chương 155 - Gặp Lại
Chương 156 - Vĩnh Viễn Tuổi Thiếu Niên
Chương 157 - Nỗi Đau Không Chịu Nổi
Chương 158 - Hắn Chẳng Thèm
Chương 159 - Rời Khỏi Thần Cung
Chương 160 - Tuyết Sơn
Chương 161 - Tuyết Sơn
Chương 162 - Thôn Mê Tình
Chương 163 - Thôn Mê Tình 2
Chương 164 - Không Cần Nhẫn Nhịn Nữa
Chương 165 - Sẽ Sợ Sao?
Chương 166 - Bảy Ngày
Chương 167 - Bị Ưng Trảm Truy Sát
Chương 168 - Không Cần Nhẫn Nhịn Nữa
Chương 1 - Mở Đầu
Chương 2 - Chiến Bại, Vi Nô.
Chương 3 - Trốn Ư, Sao Ngươi Không Trốn Đi
Chương 4 - Bắt Được Con Mồi
Chương 5 - Dùng Miệng Xé Vết Thương.
Chương 6 - Không Đành Lòng
Chương 7 - Nô Tỳ Hay Là Kỹ Nữ?
Chương 8 - Ngay Cả Xương Cốt Cũng Chẳng Còn
Chương 9 - Hơi Nước Mù Mịt
Chương 10 - Đừng Nghĩ Làm Nhục Ta
Chương 11 - Trốn Không Thoát Khỏi Sự Xâm Chiếm
Chương 12 - Dấu Ấn Nung Thuộc Về Hắn
Chương 13 - Rất Giống Nàng
Chương 14 - Không Nên Vọng Tưởng Đi Tìm Cái Chết
Chương 15 - Không Xóa Được Vết Tích Của Hắn.
Chương 16 - Lạc Cơ Nhi, Con Tiện Nhân!
Chương 17 - Biết Sai Rồi Sao?
Chương 18 - Không Cho Phép Ngươi Giết Nàng
Chương 19 - Sợ Hãi Cực Điểm!
Chương 20 - Sự Mê Hoặc Của Nỗi Tuyệt Vọng
Chương 21 - Trêu Đùa Trên Đại Điện
Chương 22 - Trêu Đùa Trên Đại Điện (TT)
Chương 23 - Theo Bổn Vương Tiến Cung
Chương 24 - Theo Bổn Vương Tiến Cung (TT)
Chương 25 - Nhục Nhã Ở Yến Tiệc Hoàng Gia
Chương 26 - Ngươi Lập Tức Sẽ Hiểu.
Chương 27 - Đốt Tình Ở Hậu Cung.
Chương 28 - Ẩn Nhẫn Khi Chạy Trốn.
Chương 29 - Ngạo Cốt Của Nàng.
Chương 30 - Nhục Đế Vương
Chương 31 - Dòm Tình
Chương 32 - Bóng Đêm Mê Loạn
Chương 33 - Đánh Chó Phải Ngó Mặt Chủ.
Chương 34 - Gãy Xương
Chương 35 - Phản Kháng Của Nàng
Chương 36 - Cấm Ăn
Chương 37 - Vừa Vào Địa Lao
Chương 38 - Sống Sót.
Chương 39 - Ngược Đãi
Chương 40 - Hắn Đau Lòng
Chương 41 - Hắn Đau Lòng (TT)
Chương 42 - Tốt Nhất Là Đánh Vào Tâm.
Chương 43 - Sách Lược Của Đế Vương.
Chương 44 - Đút Ăn
Chương 45 - Khiếp Sợ
Chương 46 - Hắn Muốn Phải Thuận Theo Hắn
Chương 47 - Hãm Hại
Chương 48 - Phát Sốt.
Chương 49 - Chiếm Hữu
Chương 50 - Khẩu Dụ
Chương 51 - Vào Cung.
Chương 52 - VÀo Cung (TT)
Chương 53 - Độc Dược
Chương 54 - Khúc Mắc
Chương 55 - Cái Tát
Chương 56 - Gặp Lại Đế Vương
Chương 57 - Độc Phát
Chương 58 - Độc Phát (TT)
Chương 59 - Nhu Tình Của Đế Vương
Chương 60 - Vào Cung
Chương 61 - Hôn Ta
Chương 62 - Hôn Ta (TT)
Chương 63 - Làm Loạn
Chương 64 - Làm Loạn (TT)
Chương 65 - Không Có Giải Thích
Chương 66 - Mặc Uyên Phản Kích
Chương 67 - Chờ Lệnh
Chương 68 - Thăm Địa Lao
Chương 69 - Vũ Nhục
Chương 70 - Cận Kề Với Tử Thần
Chương 71 - Lời Biện Giải
Chương 72 - Bức Ra Chân Tướng.
Chương 73 - Đừng Dằn Vặt Ta.
Chương 74 - Nhu Tình
Chương 75 - Thụ Thương.
Chương 76 - Không Tìm Được Hắn
Chương 77 - Không Đành Lòng Giết Hắn.
Chương 78 - Đêm Yên Bình
Chương 79 - Cả Đời Này Cũng Không Buông Ngươi Ra
Chương 80 - Đút Cơm
Chương 81 - Vô Lại
Chương 82 - Mặc Kỳ
Chương 83 - Tạm Rời Đi
Chương 84 - Tiểu Tẩu Tử* (*Chị Dâu Nhỏ)
Chương 85 - So Chiêu
Chương 86 - Không Được Nhìn Bất Kỳ Kẻ Nào.
Chương 87 - Áp Bức
Chương 88 - Lan Cung Uyển.
Chương 89 - Thiếu Niên Trong Đêm
Chương 90 - Hòa Thân
Chương 91 - Điều Kiện
Chương 92 - Suy Đoán Của Nàng
Chương 93 - Hồ Duệ Công Chúa
Chương 94 - Đối Đầu.
Chương 95 - Ra Oai Phủ Đầu
Chương 96 - Công Chúa Cùng Công Chúa Thật Khác Biệt
Chương 97 - Cho Ngươi Một Cơ Hội Nữa Giết Ta
Chương 98 - Buông Tha Ngươi, Không Thể Nào
Chương 99 - Bảo Trọng Chính Mình
Chương 100 - Không Cần Nghi Ngờ Quyết Định Của Ta
Chương 101 - Ngươi Cần Ta
Chương 102 - Ta Giúp Nàng.
Chương 103 - Không Rành Thế Sự
Chương 104 - Ra Tay
Chương 105 - Ta Đổi Chủ Ý
Chương 106 - Phía Tây Vương Phủ
Chương 107 - Cưỡng Ép.
Chương 108 - Mệnh Lệnh Của Vương Phi
Chương 109 - Ở Lại Hỉ Phòng
Chương 110 - Đông Người Náo Nhiệt
Chương 111 - Mị Dược Phát Tác
Chương 112 - Không Được Làm Nàng Bị Thương
Chương 113 - Giam Lỏng
Chương 114 - Tiểu Tuyết Nhi
Chương 115 - Ngoại Trừ Đụng Đến Nàng, Còn Tất Cả Tuỳ Ngươi An Bài
Chương 116 - Lễ Cập Kê Tuổi 15.
Chương 117 - Không Từ Thủ Đoạn Giữ Chân Nàng
Chương 118 - Lòng Tràn Đầy Đau Khổ
Chương 119 - Âm Mưu
Chương 120 - Ta Muốn Ra Ngoài
Chương 121 - Bị Ám Sát
Chương 122 - Muốn Mang Nàng Đi Khỏi.
Chương 123 - Nôn Khan
Chương 124 - Nhất Định Phải Muốn Nó
Chương 125 - Cho Dù Là Ngươi Ta Cũng Đánh !
Chương 126 - Bảo Vệ Nàng Cho Tốt.
Chương 127 - Hoàng Gia Hiểm Ác
Chương 128 - Muốn Trả Thù, Cứ Đến Đây Đi!
Chương 129 - Xông Vào Yến Viên
Chương 130 - Đáng Nhẽ Nên Một Đao Giết Chết Nữ Nhân Kia Đi!
Chương 131 - Thề Chết Trung Thành
Chương 132 - Bị Bức Nhập Cung
Chương 133 - Ngươi Không Là Gì Cả
Chương 134 - Im Lặng Giam Lỏng
Chương 135 - Xin Hoàng Thượng Trị Tội
Chương 136 - Khó Nhất Là Kéo Dài Quân Vương Sủng
Chương 137 - Hậu Phi Yến
Chương 138 - Điên Phi Đả Thương Người
Chương 139 - Nguy Hiểm Tới Gần.
Chương 140 - Nàng Muốn Gì?
Chương 141 - Lạc Phi
Chương 142 - Kháng Chỉ
Chương 143 - Quất Roi
Chương 144 - Mang Nàng Rời Đi
Chương 145 - Kéo Nàng Ta Xuống Dưới Dụng Hình
Chương 146 - Hoàng Đế Động Thủ
Chương 147 - Mang Thai Ba Tháng
Chương 148 - Vì Nước Quên Nhà
Chương 149 - Lấy Thịt Tươi Làm Mồi
Chương 150 - Sẩy Thai
Chương 151 - Ta Mang Ngươi Đi Gặp Ca Ca
Chương 152 - Không Muốn Gặp Lại!
Chương 153 - Chém Giết Trước Cửa Cung
Chương 154 - Các Người Hãy Đi Trước!
Chương 155 - Gặp Lại
Chương 156 - Vĩnh Viễn Tuổi Thiếu Niên
Chương 157 - Nỗi Đau Không Chịu Nổi
Chương 158 - Hắn Chẳng Thèm
Chương 159 - Rời Khỏi Thần Cung
Chương 160 - Tuyết Sơn
Chương 161 - Tuyết Sơn
Chương 162 - Thôn Mê Tình
Chương 163 - Thôn Mê Tình 2
Chương 164 - Không Cần Nhẫn Nhịn Nữa
Chương 165 - Sẽ Sợ Sao?
Chương 166 - Bảy Ngày
Chương 167 - Bị Ưng Trảm Truy Sát
Chương 168 - Không Cần Nhẫn Nhịn Nữa
Lại là các bút tích của quan viên các lộ, khuyên hắn mang binh xuất trận, Hồ
Duệ nhiễu loạn ở biên cảnh, đã vô lực ngăn cản.
Hắn biết, nam tử tà mị kia bề ngoài tuấn mỹ nhìn như vân đạm phong khinh
(*thờ ơ hờ hững), hoàn toàn là một chiến thần, ba năm trước, cùng với gia tộc
Hộ Duệ giao chiến, đã khiến quân dội của Hộ Duệ nghe tin mà sợ mất mật, mà
hôm nay…
“Đã là giờ nào rồi?” Trên sập (*tháp), nam từ thần sắc không đổi bỗng nhiên
thản nhiên mở miệng, mang theo âm thanh vừa hứng thú lại tà mị theo đại điện
mà đi ra.
“Bẩm vương gia, giờ tý rồi.
” Đóng thẻ tre* lại, Phong Dực thản nhiên đáp
lại. (*loại sách làm bằng thẻ tre thời cổ đại)
Giờ tý.
Đã gần bảy canh giờ trôi qua.
Khoé môi tuấn dật, bỗng nhiên nở một nụ cười tà mị đến cực điểm, đi kèm với
nụ cười kia, cặp mắt thâm sâu như đầm nước của hắn cũng từ từ mở ra, nhìn
chằm chằm vào cái bấc đèn màu cam chói mắt trên chiếc bàn thấp kia, ngón
tay miễn cưỡng vươn ra, để đầu ngón tay theo ánh nến mà chậm rãi dời qua,
cái kia cháy càng ấm nóng để lộ ra ẩn ý càng sâu của hắn.
“Ta phải trừng phạt ngươi như thế nào đây, tiểu nô nhi…” Hắn dùng thanh âm
vừa đủ nghe thâm thấp lẩm bẩm, trong mắt tản mát ra ánh thanh u mà nguy
hiểm, “Ngươi không nên thu lấy trái tim ta như vậy phải không…...
”
Hắn sẽ không ngốc đến mức không phát hiện được giờ đang là giờ nào.
Chẳng qua là thời gian đang dần trôi, trái tim hắn đích thực đang giống như là
bị bàn tay nhỏ bé ôn nhu kia nắm lấy, hơi có chút đau, dứt thế nào cũng không
ra.
Ngươi đang đau lắm sao?
Nếu đau, sao không trở về bên cạnh ta?
Phong Dực thấy hành động của hắn, lòng dấy lên một tia đau thương lạnh lẽo,
mở miệng nói: “Uyển phi nương nương đưa tin tới…. »
Rất khó phát hiện ra sự rung động của đôi lông mi tuấn lãng , đôi mắt Mặc
Uyên nâng lên, đợi câu nói tiếp theo.
“Thân thể của Cơ Nhi cô nương không khoẻ, đêm nay nghỉ tại Thần Hi điện,
sáng mai sẽ sớm hồi phủ ”
Thần Lộ điện.
Mấy chữ kia khắc vào trong tâm, làm cho Mặc Uyên có chút nghẹt thở, tiện đà,
trên môi lại tràn ra một chút mỉa mai lại tàn nhẫn cười, từ trên nhuyễn tháp ngồi
dậy, chậm rãi đi xuống dưới.
“Thần, Hi, điện…” Hình dáng cao to đầy uy nghiêm của thân thể đang ở giữa
đại điện thật có chút đáng sợ, theo ánh nến lập lòe mà khiến lòng người run
rẩy, “Đó là nơi cung phi nghỉ ngơi và thị tẩm …” thanh âm tà mị không nghe ra
được chút thâm tình nào, Mặc Uyên mang theo ý cười trong đôi mắt ánh lên
một tia lạnh như băng nhìn thẳng đến dáng người thị vệ kia “Phong Dực, bổn
vương có nhớ lầm không?”
Sắc mặt ẩn ẩn tái nhợt, Phong Dực khẽ mở cánh môi, “Vâng, đúng là không
nhớ lầm”
Vẻ cười cười biến mất, mắt Mặc Uyên ngưng tựa hồ như vĩnh viễn cũng không
có hé ra biểu cảm, con ngươi tràn ngập hàn khí khiến người khác như bị hắn
đông cứng.
“Đi chuẩn bị, đêm nay tiến cung.
” Vân đạm phong khinh nhàn nhạt lưu lại một
câu, Mặc Uyên sát bên người mà qua.
“Vương gia, Phong Dực khẽ kêu một tiếng, ấn đường gắt gao nhíu lại, “Vào
cung trong đêm, không phải do hoàng thượng truyền thì không được vào
cung….
đây là cung quy.
”
Giọng nói băng lạnh truyền vào tai, nghe có chút đau đớn.
Mặc Uyên cười nhàn nhạt, cười đến vô cùng cương quyết, “Vậy, thật là không
may a… Đêm nay bọn thi vệ trong cung phải gặp hoạ rồi.
”
Âm cuối thản nhiên vẫn như văng vẳng giữa không gian, làm người khác khiếp
sợ !
Đêm đó, cửa cung đại loạn.
Giờ tý, trăng sáng, ánh trăng mờ nhạt soi sáng màu nâu đỏ nạm vàng của cửa
cung, có vẻ vừa tuyệt đẹp lại vừa băng lạnh.
Binh khí bị đánh rơi hỗn loạn trên mặt đất, mấy người hộ vệ chẳng phải đối thủ
của hắn chật vật chạy thục mạng tới trước cửa cung cứu viện, lại bị một ánh
mắt nghiêm nghị cùng băng lạnh chặn lối đi!
Thanh kiếm sắc bén đưa lên đầu của mấy người họ!
!
!
!
Dưới ánh trăng, thân ảnh của nam tử kia tiêu sái mà băng lạnh, ngữ khí tràn
ngập hàn ý: “Thấy rõ rồi chứ, hôm nay xông vào cửa cung chính là Tam Uyên
vương gia của Lạc Anh quốc.
”
Chính là Tam Uyên vương gia của Lạc Anh quốc, ngăn cản hay không ngăn
cản, do các ngươi tự mình suy nghĩ đi!
Mấy người thị vê đã bị doạ tới mức chân đã run rẩy, run run nhìn về phía cỗ xe
xa hoa kia, thấp thoáng có thể thấy được, người nam tử ung dung tuấn mỹ lại
hào hoa như là thần bóng đêm, tà mị ưu nhã đang dựa trong xe, bên môi như
nở nụ cười ung dung vô tội.
“Thuộc hạ…Thuộc hạ không dám ngăn trở… Thuộc hạ lập tức đi thông báo!
!
”
Trong cung điện tĩnh mịch, đêm đen tịch mịch.
Ngoài chiếc rèm sa, tiểu công công trực đêm đang dồn dập thở dốc, bất chấp
Hoàng thượng đã an giấc ngủ, gấp gáp muốn nói ra tình huống nguy hiểm
trước mắt.
“Cái gì?” Giọng nói mang đầy hàm ý tức giận vang lên sau rèm, khiến tiểu công
công đứng bên ngoài cả kinh một trận run rẩy
“Nô tài vừa nhận được thông báo, Uyên Vương điện hạ đã xông vào cửa cung, còn làm bị thương mấy người thị vệ….
” Tiểu công công quỳ phục xuống, thành
thật nói.
“Hiện giờ hắn ở đâu?!
” Màn sương mịt mù trong tâm trí hắn rốt cục cũng từ từ
tan ra khiến hắn sáng suốt trở lại, Mặc Húc liền đứng dậy, trên người chỉ mặc
phong phanh duy nhất một chiếc áo trong.
“Bẩm hoàng thượng, vương gia đang đi về phía Thần Hi điện!
”
Trong bóng tối, sự im lặng khiến người ta không thở nổi.
Một lúc lâu sau, hắn đột nhiên cười giận dữ, trong mắt tích tụ dâng lên tia lạnh
giá, “Không ngờ hắn lại dám xông vào cung, cũng do….
Trẫm bình thường đã
quá dung túng hắn! ”
Đằng sau, có một tiếng ưm mơ hồ, một cánh tay trắng nõn nà đặt lên vai hắn,
ôn nhu hỏi: “Hoàng thượng đã có chuyện gì xảy ra vậy?”
Gạt bàn tay của phi tử thị tẩm trên vai xuống, ngữ khí Mặc Húc băng lạnh: “Trở
về tẩm cung của ngươi ngay!
”
Màn sa bị vén lên thô bạo, thân thể to lớn của hắn đứng thẳng lên, lạnh lùng
phân phó với người hầu, “Thay y phục cho trẫm!
”
Sau khi đau đớn thống khổ đi qua, chính là một giấc ngủ say.
Vừa an ổn vừa uể oải.
Trong mộng không gặp cái gì khác, chỉ có tiếng đàn lượn lờ, như là chính tay
mình đàn tiếp khúc nhạc còn dang dở, bi thương mà lại thê mỹ, làm người
nghe không khỏi rơi lệ… Nàng bất an ưm một tiếng, chung quanh thân thể
bỗng nhiên truyền đến một trận khô nóng, một làn hơi thở khác thường vây
quanh, khiến trong lòng nàng có chút đề phòng
Cái loại hơi thở này, có tên là nguy hiểm—–
Hàng mi dài của nàng đột nhiên mở phắt ra.
Một ánh sáng chói loà chiếu tới, làm cho đôi mắt vừa rồi bị bóng đêm bao phủ
lại bị kích thích, nàng hơi nheo mắt, cảm giác khớp xương toàn thân như bị
tháo rời, đau đớn chua xót, trong mơ hồ, hình như có người đang đi về phía
nàng, cúi người, ôm chặt lấy thân thể tuyết trắng của nàng.
Một cơn hoảng sợ mơ hồ xâm nhập vào đầu nàng, Lạc Cơ Nhi chịu đựng ánh
sáng gay gắt kích thích, chậm rãi mở mắt ra, một hình dáng tà mị quen thuộc
dần dần hiện rõ ra trước mắt.
Mu bàn tay lướt nhẹ qua khuôn mặt nàng, nhẹ nhàng vỗ về chơi đùa, bên môi
hắn hiện lên nét cười vừa thống khổ vừa nguy hiểm, thản nhiên mở miệng,
“Tỉnh rồi?”