Chương 1 - Mở Đầu
Chương 2 - Chiến Bại, Vi Nô.
Chương 3 - Trốn Ư, Sao Ngươi Không Trốn Đi
Chương 4 - Bắt Được Con Mồi
Chương 5 - Dùng Miệng Xé Vết Thương.
Chương 6 - Không Đành Lòng
Chương 7 - Nô Tỳ Hay Là Kỹ Nữ?
Chương 8 - Ngay Cả Xương Cốt Cũng Chẳng Còn
Chương 9 - Hơi Nước Mù Mịt
Chương 10 - Đừng Nghĩ Làm Nhục Ta
Chương 11 - Trốn Không Thoát Khỏi Sự Xâm Chiếm
Chương 12 - Dấu Ấn Nung Thuộc Về Hắn
Chương 13 - Rất Giống Nàng
Chương 14 - Không Nên Vọng Tưởng Đi Tìm Cái Chết
Chương 15 - Không Xóa Được Vết Tích Của Hắn.
Chương 16 - Lạc Cơ Nhi, Con Tiện Nhân!
Chương 17 - Biết Sai Rồi Sao?
Chương 18 - Không Cho Phép Ngươi Giết Nàng
Chương 19 - Sợ Hãi Cực Điểm!
Chương 20 - Sự Mê Hoặc Của Nỗi Tuyệt Vọng
Chương 21 - Trêu Đùa Trên Đại Điện
Chương 22 - Trêu Đùa Trên Đại Điện (TT)
Chương 23 - Theo Bổn Vương Tiến Cung
Chương 24 - Theo Bổn Vương Tiến Cung (TT)
Chương 25 - Nhục Nhã Ở Yến Tiệc Hoàng Gia
Chương 26 - Ngươi Lập Tức Sẽ Hiểu.
Chương 27 - Đốt Tình Ở Hậu Cung.
Chương 28 - Ẩn Nhẫn Khi Chạy Trốn.
Chương 29 - Ngạo Cốt Của Nàng.
Chương 30 - Nhục Đế Vương
Chương 31 - Dòm Tình
Chương 32 - Bóng Đêm Mê Loạn
Chương 33 - Đánh Chó Phải Ngó Mặt Chủ.
Chương 34 - Gãy Xương
Chương 35 - Phản Kháng Của Nàng
Chương 36 - Cấm Ăn
Chương 37 - Vừa Vào Địa Lao
Chương 38 - Sống Sót.
Chương 39 - Ngược Đãi
Chương 40 - Hắn Đau Lòng
Chương 41 - Hắn Đau Lòng (TT)
Chương 42 - Tốt Nhất Là Đánh Vào Tâm.
Chương 43 - Sách Lược Của Đế Vương.
Chương 44 - Đút Ăn
Chương 45 - Khiếp Sợ
Chương 46 - Hắn Muốn Phải Thuận Theo Hắn
Chương 47 - Hãm Hại
Chương 48 - Phát Sốt.
Chương 49 - Chiếm Hữu
Chương 50 - Khẩu Dụ
Chương 51 - Vào Cung.
Chương 52 - VÀo Cung (TT)
Chương 53 - Độc Dược
Chương 54 - Khúc Mắc
Chương 55 - Cái Tát
Chương 56 - Gặp Lại Đế Vương
Chương 57 - Độc Phát
Chương 58 - Độc Phát (TT)
Chương 59 - Nhu Tình Của Đế Vương
Chương 60 - Vào Cung
Chương 61 - Hôn Ta
Chương 62 - Hôn Ta (TT)
Chương 63 - Làm Loạn
Chương 64 - Làm Loạn (TT)
Chương 65 - Không Có Giải Thích
Chương 66 - Mặc Uyên Phản Kích
Chương 67 - Chờ Lệnh
Chương 68 - Thăm Địa Lao
Chương 69 - Vũ Nhục
Chương 70 - Cận Kề Với Tử Thần
Chương 71 - Lời Biện Giải
Chương 72 - Bức Ra Chân Tướng.
Chương 73 - Đừng Dằn Vặt Ta.
Chương 74 - Nhu Tình
Chương 75 - Thụ Thương.
Chương 76 - Không Tìm Được Hắn
Chương 77 - Không Đành Lòng Giết Hắn.
Chương 78 - Đêm Yên Bình
Chương 79 - Cả Đời Này Cũng Không Buông Ngươi Ra
Chương 80 - Đút Cơm
Chương 81 - Vô Lại
Chương 82 - Mặc Kỳ
Chương 83 - Tạm Rời Đi
Chương 84 - Tiểu Tẩu Tử* (*Chị Dâu Nhỏ)
Chương 85 - So Chiêu
Chương 86 - Không Được Nhìn Bất Kỳ Kẻ Nào.
Chương 87 - Áp Bức
Chương 88 - Lan Cung Uyển.
Chương 89 - Thiếu Niên Trong Đêm
Chương 90 - Hòa Thân
Chương 91 - Điều Kiện
Chương 92 - Suy Đoán Của Nàng
Chương 93 - Hồ Duệ Công Chúa
Chương 94 - Đối Đầu.
Chương 95 - Ra Oai Phủ Đầu
Chương 96 - Công Chúa Cùng Công Chúa Thật Khác Biệt
Chương 97 - Cho Ngươi Một Cơ Hội Nữa Giết Ta
Chương 98 - Buông Tha Ngươi, Không Thể Nào
Chương 99 - Bảo Trọng Chính Mình
Chương 100 - Không Cần Nghi Ngờ Quyết Định Của Ta
Chương 101 - Ngươi Cần Ta
Chương 102 - Ta Giúp Nàng.
Chương 103 - Không Rành Thế Sự
Chương 104 - Ra Tay
Chương 105 - Ta Đổi Chủ Ý
Chương 106 - Phía Tây Vương Phủ
Chương 107 - Cưỡng Ép.
Chương 108 - Mệnh Lệnh Của Vương Phi
Chương 109 - Ở Lại Hỉ Phòng
Chương 110 - Đông Người Náo Nhiệt
Chương 111 - Mị Dược Phát Tác
Chương 112 - Không Được Làm Nàng Bị Thương
Chương 113 - Giam Lỏng
Chương 114 - Tiểu Tuyết Nhi
Chương 115 - Ngoại Trừ Đụng Đến Nàng, Còn Tất Cả Tuỳ Ngươi An Bài
Chương 116 - Lễ Cập Kê Tuổi 15.
Chương 117 - Không Từ Thủ Đoạn Giữ Chân Nàng
Chương 118 - Lòng Tràn Đầy Đau Khổ
Chương 119 - Âm Mưu
Chương 120 - Ta Muốn Ra Ngoài
Chương 121 - Bị Ám Sát
Chương 122 - Muốn Mang Nàng Đi Khỏi.
Chương 123 - Nôn Khan
Chương 124 - Nhất Định Phải Muốn Nó
Chương 125 - Cho Dù Là Ngươi Ta Cũng Đánh !
Chương 126 - Bảo Vệ Nàng Cho Tốt.
Chương 127 - Hoàng Gia Hiểm Ác
Chương 128 - Muốn Trả Thù, Cứ Đến Đây Đi!
Chương 129 - Xông Vào Yến Viên
Chương 130 - Đáng Nhẽ Nên Một Đao Giết Chết Nữ Nhân Kia Đi!
Chương 131 - Thề Chết Trung Thành
Chương 132 - Bị Bức Nhập Cung
Chương 133 - Ngươi Không Là Gì Cả
Chương 134 - Im Lặng Giam Lỏng
Chương 135 - Xin Hoàng Thượng Trị Tội
Chương 136 - Khó Nhất Là Kéo Dài Quân Vương Sủng
Chương 137 - Hậu Phi Yến
Chương 138 - Điên Phi Đả Thương Người
Chương 139 - Nguy Hiểm Tới Gần.
Chương 140 - Nàng Muốn Gì?
Chương 141 - Lạc Phi
Chương 142 - Kháng Chỉ
Chương 143 - Quất Roi
Chương 144 - Mang Nàng Rời Đi
Chương 145 - Kéo Nàng Ta Xuống Dưới Dụng Hình
Chương 146 - Hoàng Đế Động Thủ
Chương 147 - Mang Thai Ba Tháng
Chương 148 - Vì Nước Quên Nhà
Chương 149 - Lấy Thịt Tươi Làm Mồi
Chương 150 - Sẩy Thai
Chương 151 - Ta Mang Ngươi Đi Gặp Ca Ca
Chương 152 - Không Muốn Gặp Lại!
Chương 153 - Chém Giết Trước Cửa Cung
Chương 154 - Các Người Hãy Đi Trước!
Chương 155 - Gặp Lại
Chương 156 - Vĩnh Viễn Tuổi Thiếu Niên
Chương 157 - Nỗi Đau Không Chịu Nổi
Chương 158 - Hắn Chẳng Thèm
Chương 159 - Rời Khỏi Thần Cung
Chương 160 - Tuyết Sơn
Chương 161 - Tuyết Sơn
Chương 162 - Thôn Mê Tình
Chương 163 - Thôn Mê Tình 2
Chương 164 - Không Cần Nhẫn Nhịn Nữa
Chương 165 - Sẽ Sợ Sao?
Chương 166 - Bảy Ngày
Chương 167 - Bị Ưng Trảm Truy Sát
Chương 168 - Không Cần Nhẫn Nhịn Nữa
Chương 1 - Mở Đầu
Chương 2 - Chiến Bại, Vi Nô.
Chương 3 - Trốn Ư, Sao Ngươi Không Trốn Đi
Chương 4 - Bắt Được Con Mồi
Chương 5 - Dùng Miệng Xé Vết Thương.
Chương 6 - Không Đành Lòng
Chương 7 - Nô Tỳ Hay Là Kỹ Nữ?
Chương 8 - Ngay Cả Xương Cốt Cũng Chẳng Còn
Chương 9 - Hơi Nước Mù Mịt
Chương 10 - Đừng Nghĩ Làm Nhục Ta
Chương 11 - Trốn Không Thoát Khỏi Sự Xâm Chiếm
Chương 12 - Dấu Ấn Nung Thuộc Về Hắn
Chương 13 - Rất Giống Nàng
Chương 14 - Không Nên Vọng Tưởng Đi Tìm Cái Chết
Chương 15 - Không Xóa Được Vết Tích Của Hắn.
Chương 16 - Lạc Cơ Nhi, Con Tiện Nhân!
Chương 17 - Biết Sai Rồi Sao?
Chương 18 - Không Cho Phép Ngươi Giết Nàng
Chương 19 - Sợ Hãi Cực Điểm!
Chương 20 - Sự Mê Hoặc Của Nỗi Tuyệt Vọng
Chương 21 - Trêu Đùa Trên Đại Điện
Chương 22 - Trêu Đùa Trên Đại Điện (TT)
Chương 23 - Theo Bổn Vương Tiến Cung
Chương 24 - Theo Bổn Vương Tiến Cung (TT)
Chương 25 - Nhục Nhã Ở Yến Tiệc Hoàng Gia
Chương 26 - Ngươi Lập Tức Sẽ Hiểu.
Chương 27 - Đốt Tình Ở Hậu Cung.
Chương 28 - Ẩn Nhẫn Khi Chạy Trốn.
Chương 29 - Ngạo Cốt Của Nàng.
Chương 30 - Nhục Đế Vương
Chương 31 - Dòm Tình
Chương 32 - Bóng Đêm Mê Loạn
Chương 33 - Đánh Chó Phải Ngó Mặt Chủ.
Chương 34 - Gãy Xương
Chương 35 - Phản Kháng Của Nàng
Chương 36 - Cấm Ăn
Chương 37 - Vừa Vào Địa Lao
Chương 38 - Sống Sót.
Chương 39 - Ngược Đãi
Chương 40 - Hắn Đau Lòng
Chương 41 - Hắn Đau Lòng (TT)
Chương 42 - Tốt Nhất Là Đánh Vào Tâm.
Chương 43 - Sách Lược Của Đế Vương.
Chương 44 - Đút Ăn
Chương 45 - Khiếp Sợ
Chương 46 - Hắn Muốn Phải Thuận Theo Hắn
Chương 47 - Hãm Hại
Chương 48 - Phát Sốt.
Chương 49 - Chiếm Hữu
Chương 50 - Khẩu Dụ
Chương 51 - Vào Cung.
Chương 52 - VÀo Cung (TT)
Chương 53 - Độc Dược
Chương 54 - Khúc Mắc
Chương 55 - Cái Tát
Chương 56 - Gặp Lại Đế Vương
Chương 57 - Độc Phát
Chương 58 - Độc Phát (TT)
Chương 59 - Nhu Tình Của Đế Vương
Chương 60 - Vào Cung
Chương 61 - Hôn Ta
Chương 62 - Hôn Ta (TT)
Chương 63 - Làm Loạn
Chương 64 - Làm Loạn (TT)
Chương 65 - Không Có Giải Thích
Chương 66 - Mặc Uyên Phản Kích
Chương 67 - Chờ Lệnh
Chương 68 - Thăm Địa Lao
Chương 69 - Vũ Nhục
Chương 70 - Cận Kề Với Tử Thần
Chương 71 - Lời Biện Giải
Chương 72 - Bức Ra Chân Tướng.
Chương 73 - Đừng Dằn Vặt Ta.
Chương 74 - Nhu Tình
Chương 75 - Thụ Thương.
Chương 76 - Không Tìm Được Hắn
Chương 77 - Không Đành Lòng Giết Hắn.
Chương 78 - Đêm Yên Bình
Chương 79 - Cả Đời Này Cũng Không Buông Ngươi Ra
Chương 80 - Đút Cơm
Chương 81 - Vô Lại
Chương 82 - Mặc Kỳ
Chương 83 - Tạm Rời Đi
Chương 84 - Tiểu Tẩu Tử* (*Chị Dâu Nhỏ)
Chương 85 - So Chiêu
Chương 86 - Không Được Nhìn Bất Kỳ Kẻ Nào.
Chương 87 - Áp Bức
Chương 88 - Lan Cung Uyển.
Chương 89 - Thiếu Niên Trong Đêm
Chương 90 - Hòa Thân
Chương 91 - Điều Kiện
Chương 92 - Suy Đoán Của Nàng
Chương 93 - Hồ Duệ Công Chúa
Chương 94 - Đối Đầu.
Chương 95 - Ra Oai Phủ Đầu
Chương 96 - Công Chúa Cùng Công Chúa Thật Khác Biệt
Chương 97 - Cho Ngươi Một Cơ Hội Nữa Giết Ta
Chương 98 - Buông Tha Ngươi, Không Thể Nào
Chương 99 - Bảo Trọng Chính Mình
Chương 100 - Không Cần Nghi Ngờ Quyết Định Của Ta
Chương 101 - Ngươi Cần Ta
Chương 102 - Ta Giúp Nàng.
Chương 103 - Không Rành Thế Sự
Chương 104 - Ra Tay
Chương 105 - Ta Đổi Chủ Ý
Chương 106 - Phía Tây Vương Phủ
Chương 107 - Cưỡng Ép.
Chương 108 - Mệnh Lệnh Của Vương Phi
Chương 109 - Ở Lại Hỉ Phòng
Chương 110 - Đông Người Náo Nhiệt
Chương 111 - Mị Dược Phát Tác
Chương 112 - Không Được Làm Nàng Bị Thương
Chương 113 - Giam Lỏng
Chương 114 - Tiểu Tuyết Nhi
Chương 115 - Ngoại Trừ Đụng Đến Nàng, Còn Tất Cả Tuỳ Ngươi An Bài
Chương 116 - Lễ Cập Kê Tuổi 15.
Chương 117 - Không Từ Thủ Đoạn Giữ Chân Nàng
Chương 118 - Lòng Tràn Đầy Đau Khổ
Chương 119 - Âm Mưu
Chương 120 - Ta Muốn Ra Ngoài
Chương 121 - Bị Ám Sát
Chương 122 - Muốn Mang Nàng Đi Khỏi.
Chương 123 - Nôn Khan
Chương 124 - Nhất Định Phải Muốn Nó
Chương 125 - Cho Dù Là Ngươi Ta Cũng Đánh !
Chương 126 - Bảo Vệ Nàng Cho Tốt.
Chương 127 - Hoàng Gia Hiểm Ác
Chương 128 - Muốn Trả Thù, Cứ Đến Đây Đi!
Chương 129 - Xông Vào Yến Viên
Chương 130 - Đáng Nhẽ Nên Một Đao Giết Chết Nữ Nhân Kia Đi!
Chương 131 - Thề Chết Trung Thành
Chương 132 - Bị Bức Nhập Cung
Chương 133 - Ngươi Không Là Gì Cả
Chương 134 - Im Lặng Giam Lỏng
Chương 135 - Xin Hoàng Thượng Trị Tội
Chương 136 - Khó Nhất Là Kéo Dài Quân Vương Sủng
Chương 137 - Hậu Phi Yến
Chương 138 - Điên Phi Đả Thương Người
Chương 139 - Nguy Hiểm Tới Gần.
Chương 140 - Nàng Muốn Gì?
Chương 141 - Lạc Phi
Chương 142 - Kháng Chỉ
Chương 143 - Quất Roi
Chương 144 - Mang Nàng Rời Đi
Chương 145 - Kéo Nàng Ta Xuống Dưới Dụng Hình
Chương 146 - Hoàng Đế Động Thủ
Chương 147 - Mang Thai Ba Tháng
Chương 148 - Vì Nước Quên Nhà
Chương 149 - Lấy Thịt Tươi Làm Mồi
Chương 150 - Sẩy Thai
Chương 151 - Ta Mang Ngươi Đi Gặp Ca Ca
Chương 152 - Không Muốn Gặp Lại!
Chương 153 - Chém Giết Trước Cửa Cung
Chương 154 - Các Người Hãy Đi Trước!
Chương 155 - Gặp Lại
Chương 156 - Vĩnh Viễn Tuổi Thiếu Niên
Chương 157 - Nỗi Đau Không Chịu Nổi
Chương 158 - Hắn Chẳng Thèm
Chương 159 - Rời Khỏi Thần Cung
Chương 160 - Tuyết Sơn
Chương 161 - Tuyết Sơn
Chương 162 - Thôn Mê Tình
Chương 163 - Thôn Mê Tình 2
Chương 164 - Không Cần Nhẫn Nhịn Nữa
Chương 165 - Sẽ Sợ Sao?
Chương 166 - Bảy Ngày
Chương 167 - Bị Ưng Trảm Truy Sát
Chương 168 - Không Cần Nhẫn Nhịn Nữa
Ngón tay lạnh lẽo lướt qua mặt, hơi chút chậm lại làm cho thân thể nàng có chút
khô nóng, bàn tay tái nhợt của nàng gắt gao nắm lấy tấm chăn tuyết nhung, nhìn
hắn, một luồng hơi thở tà mị đến gần, cặp mắt trong veo mà mệt mỏi có vài
phần e sợ.
Ngón tay trượt tới vành tai của nàng, dừng một chút, bàn tay lạnh lẽo thâm
nhập từ phía sau, nâng gáy của nàng lên.
Mặc Uyên cúi người xuống, cách khuôn mặt nàng chừng nửa tấc, có chút si mê
mà dừng lại cách khuôn mặt xinh đẹp kia một chút, tóc nàng ẩm ướt, y phục lộn
xộn, giống như vừa trải qua tai kiếp, còn trong ánh mắt nàng thì đúng là có sự
sợ hãi, càng chứng thực cho chút nghi ngờ này.
“Bảy canh giờ rồi…...
” Môi hắn thấp thoáng có nét cười nhìn không ra, cặp mắt
thâm sâu nhìn thẳng vào đôi mắt như nước của nàng nói: “Nhớ ta không? Nô
nhi…”
Hơi thở hắn ám muội mà có ý quan tâm, tiến vào trong lỗ tai như là bàn tay trêu
chọc, gắt gao nắm lấy trái tim nàng, không có một động tác nào nhưng làm
toàn thân nàng đều trở nên căng thẳng.
Ưm một tiếng, Lạc Cơ Nhi muốn tránh khỏi ánh mắt của hắn, dùng một chút lực
tránh cái ót nhỏ khỏi tay hắn, nhưng khuôn mặt tái nhợt suy yếu của nàng một
lần nữa lại nhìn đối diện vào hắn.
Đối với nam nhân bá đạo như hắn, nàng vạn bất đắc dĩ chỉ có thể thản nhiên
đối diện hắn, đôi mắt có vài phần thống khổ cùng ai oán.
Mà nét thống khổ kia của nàng lại khiến lòng hắn đau nhức không chịu được
“Xem ra ngươi đã nếm qua hương vị của Tuyệt Thương Tán.
” Giọng nói mang
theo hứng thú cùng chút khàn khàn, môi hắn chuyển qua bên tai nàng, thấp
giọng thì thầm, “Ít nhất, không đau như vậy làm sao khiến ngươi không được
nghĩ rời xa ta, hay là lần sau… ta nên chọn cách khác dữ dội hơn để hạ độc
ngươi!
”
Cả người Lạc Cơ Nhi run lên!
Bàn tay nhỏ bé dưới thân bị siết quá chặt, nàng nhắm mắt lại, hồi tưởng lại
những đau đớn ùn ùn kéo tới trong thân thể lúc trước, cả người bỗng chốc đổ
mồ hôi lạnh, một cảm giác vạn phần sợ hãi trộn lẫn với chua xót tấn công vào
trái tim nàng, mở mắt ra, một mảng ấm áp tràn ra, thì ra nước mắt trong suốt
đã theo khóe mắt rơi xuống từng giọt trên chiếc chăn tuyết trắng…
Nhìn thấy nước mắt của nàng, động tác của Mặc Uyên bị kiềm hãm lại.
Trong cặp mắt thâm sâu đó, ngập tràn dáng vẻ rơi lệ của nàng, dù hắn vô tình
cũng biết Tuyệt Thương Tán có tác dụng mạnh thế nào, dù là một nam tử
trưởng thành cũng sẽ không chịu nổi, nói chi là nàng yếu ớt, muốn ép buộc thân
thể mình cũng trải qua không nổi, nước mắt trong suốt từng giọt từng giọt rơi
xuống, làm lòng hắn càng ngày càng đau…
Chết tiệt…
“Đừng khóc mà…” Lòng hắn đột nhiên lại mềm đi, cố gắng hết sức kiềm nén
đau thương, nói với giọng khàn khàn. Nước mắt của nàng còn đang chảy, thân
thể nhỏ bé trở nên run rẩy, có chút chật vật muốn tránh khỏi sự kiềm chế của
hắn, thần sắc hiện tại của hắn khiến nàng hận thấu chính mình! Nàng sao lại
như vậy… Sao có thể yếu mềm như vậy ở trước mặt hắn!
“Đừng khóc… Ta biết …” Thâm nhập một chút lực vào đằng sau ót của nàng
để không cho nàng nhúc nhích, tay hắn đặt lên trán nàng, ôn nhu trấn an nàng,
thế nhưng nước mắt của nàng vẫn không ngừng được, ướt đẫm, chảy vào
trong lòng bàn tay hắn…
Mở mắt ra, khoảng cách vô cùng gần sát đến nỗi hắn có thể thấy hàng mi ẩm
ướt của nàng, cánh môi bị cắn chặt đã có chút khô nứt, chảy ra tơ máu nhàn
nhạt…
Đáng chết… Mặc Uyên rên một tiếng, không thể khống chế được liền hôn lên
bờ môi của nàng!
Tất cả những nức nở, hết thảy những kiềm nén đang tuôn trào, đều bị hắn lập
tức khoá chặt lại trong một khắc này, liều chết triền miên!
“A…”
Nụ hôn hung hăng, mang theo sự quyến luyến không gì sánh được, cuốn sạch
cả thân thể trắng nõn nhỏ xinh, chiếc lưỡi nóng cháy của hắn liếm hết cánh môi
nàng, đem tất cả tinh ngọt nuốt vào, lại còn không chút thoả mãn tiến vào thăm
dò bên trong, khiến nàng vô lực trốn tránh cái lưỡi mềm mại điên cuồng mà
chăm chăm hút lấy ngọt lành của nàng…
Nụ hôn đã làm cho nàng như nghẹt thở, trong lòng nàng dâng lên một mảnh ẩm
ướt, bị hắn ôn nhu càn quét đến hoảng hốt mà quên mất hận ý…
Hồi lâu sau, hắn mới thở gấp buông nàng ra.
Những nụ hôn nho nhỏ, khắc sâu ở khoé môi, cằm, chóp mũi, và vầng trán của
nàng, hắn hôn lên mi tâm của nàng, để hơi thở của cả hai người hoàn toàn hoà
vào nhau.
“Nếu như ta không đến?” Một lúc sau, giọng nói kiềm nén tại yết hầu của hắn từ
từ tràn ra, tay hắn tham lam tiến vào bên trong chiếc chăn tuyết nhung, ôm lấy
thân thể bé nhỏ yếu đuối vô lực của nàng, ghì chặt vào nhau, “Ngươi muốn đau
đến chết như vậy sao?!
”
Thân mình bị bắt cong lên áp vào bờ ngực rắn chắc của hắn, tim hắn đập mạnh
mẽ mà hùng hồn, cứ đập càng ngày càng mạnh như vậy.
Lạc Cơ Nhi đã mệt mỏi cực độ, bàn tay bé nhỏ thuận thế nắm lấy y phục của
hắn, dựa vào ngực hắn, nhất thời làm một giấc ngắn.
Mặc Uyên ngẩn ra, cảm giác được nàng thuận theo, mềm mại như vậy, an tâm
như vậy…
Dưới bụng bỗng nhiên nổi lên một luồng nóng rực, cặp mắt của tà mị của hắn
căng thẳng, rủa thầm một tiếng, đáng chết, nàng luôn như vậy, bất cứ lúc nào
cũng có thể khơi mào dục vọng của hắn, hơn nữa lại đốt cháy mãnh liệt…
“Ưm… !
” Đột nhiên bàn tay nhỏ bé đang đặt trên ngực hắn bỗng nhiên nắm rất
chặt!
Lạc Cơ Nhi một trận run rẩy, cảm giác thân dưới có một cơn đau đớn mãnh liệt
đang kéo tới, tầng tầng lớp lớp đánh vào trái tim nàng!
Nóng, ùn ùn kéo tới đích thị là nóng… Nàng chỉ cảm thấy cả người như bốc
cháy, sự sợ hãi cùng đau đớn vừa rồi, lại một lần nữa thổi quét qua toàn thân
của nàng….
Độc lại phát lần hai!
!
“Đau…Đau quá…” Nàng than nhẹ ra tiếng, gắt gao siết chặt lấy quần áo của
hắn, toàn thân đều cuộn tròn lại, không ngừng run rẩy!
Mặc Uyên nheo mắt lại, nhìn thân thể nhỏ nhắn không ngừng run rẩy trong lòng
mình, cơn nóng rực dâng lên trong lòng vẫn chưa rút đi…
“Giải độc… Cầu ngươi, cho ta thuốc giải độc…” Nàng thê ai mà rên rỉ kêu ra tiếng, đau đớn đáng sợ đó dù chỉ là thoáng qua nàng cũng không chống đỡ
được, lục phủ ngũ tạng của nàng đau nhức như muốn nứt ra, như bị cắt xé, đau
đến mức nàng muốn kêu thành tiếng cũng không được…
“Cầu ngươi…” Nàng nức nở nắm lấy quần áo hắn, tràn đầy thống khổ cầu xin
hắn giúp đỡ, mang theo nước mắt còn chưa khô cùng tâm phế đau đớn khôn
cùng…
Dưới bụng lần nữa lại căng thẳng, Mặc Uyên lại ôm lấy thân thể nho nhỏ của
nàng, khuôn mặt tuấn dật nhìn vầng trán đầy mồ hôi của nàng, ra một tiếng chỉ
thị, “Nhìn ta…”
Nàng đau nhức không thể chối từ, mệt mỏi nâng mắt lên, nhìn vào cắp mắt như
hồ nước đen thâm sâu của hắn….
“Hôn ta…” Hắn giữ chặt ót của nàng, hơi thở bất ổn ra lệnh, cặp mắt tràn ngập
đầy nhục dục bị nàng kích thích……
Chương 82 : Lửa giận
Thanh âm kiềm nén, thoát ra từ môi hắn…
Hôn ta.
Ta cho ngươi giải dược.
Lạc Cơ Nhi giật mình, nước mắt chưa kịp khô trên hàng mi, bàn tay sau đầu
nàng nóng như lửa đốt, khiến nàng không thể không đối diện với ánh mắt nóng
bỏng của hắn, tránh cũng không được, mà trốn cũng không xong…
“A…” Tiếng thét đau đớn khó kìm nén thoát ra khỏi môi!
Lại là một cơn đau như đục khoét dưới bụng, Lạc Cơ Nhi đau đến độ quằn
mình, từng cơn đau đang đánh thẳng vào ý thức…
Đau… Đau quá…
Giải dược…Ta van ngươi, cho ta giải dược…
Hôn.
Hắn muốn nàng hôn hắn…
Nhấc mi mắt một cách khó khăn, nàng nhìn thấy sự thương tiếc trong đáy mắt
hắn, cảm giác ấm ức cuốn quanh nàng, nàng vươn đôi tay run run đặt lên bờ
vai của hắn, cắn răng chịu đựng cơn đau quằn trong bụng, kề sát khuôn mặt
vừa tà mị vừa tuấn dật của hắn, đôi môi mỏng nở nụ cười sắc lẻm, nàng có thể
cảm nhận được hơi thở của hắn, nóng bỏng , cuồng loạn, đang ghé sát nàng
từng chút từng chút một…
Nhắm nghiền mắt lại, nàng chịu đựng sự nóng bức kia hôn lên môi hắn!
Đôi môi ngây ngô mang theo mùi hương ngọt lành, yếu ớt bao phủ lấy môi
hắn…
“…” Thanh âm khao khát cực độ phát ra từ lồng ngực nặng trĩu của hắn, Mặc
Uyên lưu luyến si mê mà quan sát nữ tử đang nhắm mắt hôn hắn, trong nháy
mắt không còn khống chế được mình!
“Tiếp tục đi… Ngươi biết làm sao mới có thể làm ta vừa lòng…” Dính lấy môi
của nàng, hắn than khẽ.
Cả người Lạc Cơ Nhi run rẩy, thân mình nho nhỏ của nàng bị kiềm hãm trong
lòng hắn, lưng bị giữ chặt nên không thể nhúc nhích, hôn hắn với tấm lòng đầy
thống khổ, hắn không hề động đậy, tùy ý nàng dẫn dắt… Sự bất lực và tràn đầy
đau đớn của cơ thể khiến nàng thiếu chút nữa bật khóc, nàng không ngừng run
rẩy, bàn tay nhỏ bé làm nhăn cổ áo của hắn…
Đôi môi lại di động, nàng bị bắt hé miệng, dùng cái lưỡi đang run rẩy lướt trên
môi hắn, vô cùng nhát gan tiến vào thăm dò trong miệng hắn… Nàng nếm
được hương vị của hắn, cay cay, tựa như thùng rượu có nồng độ cồn khiến
người ta mê muội, nàng chạm phải thứ gì đó mềm mại nóng bỏng, lưỡi run run
sợ tới mức không dám tiến xa hơn, bối rối rời khỏi miệng hắn…