Tuy nhỏ tuổi, nhưng lời nói của nàng rành rọt, mạch lạc, mang đầy sự lễ độ. Những người xung quanh nghe mà không khỏi tán thưởng, khóe môi ai cũng vô thức nở nụ cười.
Yến Minh Ngọc, ngồi bên cạnh, hít sâu một hơi, thấy sắc mặt của Yến Quốc Công đầy phức tạp, nàng liền cười nhẹ, đổi giọng:
“Ta chỉ cảm thấy sau khi Ngũ muội muội vỡ lòng, càng thêm thông tuệ và thông thấu. Phụ thân nghĩ sao?”
Yến Minh Kiều được khen ngợi, khuôn mặt nhỏ nhắn rạng rỡ, đôi mắt long lanh tràn đầy hy vọng nhìn về phía Yến Quốc Công. Bên cạnh, Thẩm thị cũng khẽ cười, nói: “Thiếp cũng thấy Kiều Nhi thông minh, hiểu chuyện hơn trước nhiều.
”
Yến Minh Ngọc liền hùa theo, cười ngọt ngào: “Mọi việc đều nên có thưởng có phạt. Phụ thân, chi bằng thưởng cho Ngũ muội muội một bộ văn phòng tứ bảo, để nàng càng thêm chăm chỉ học hành?”
Yến Minh Kiều: “?”
Yến Minh Ngọc nhướng mày nhìn nàng, nhẹ giọng nhưng mang ý thúc ép: “Thất thần làm gì, còn không mau cảm tạ phụ thân đi?”
Nghe vậy, ánh mắt Yến Minh Kiều sáng rực lên, nàng lập tức tiến lên, hành lễ với Yến Quốc Công: “Nữ nhi xin cảm tạ phụ thân!
”
Yến Quốc Công thoáng im lặng, rồi phẩy tay: “...
. Thưởng.
”
Lời đã nói ra như bát nước hất đi, không thể thu lại. Ông liền ra lệnh cho gã sai vặt bên cạnh đi đến tư khố mang đồ vật ra, sau đó thuận miệng răn dạy Yến Minh Nguyệt đôi câu, coi như khép lại chuyện này.
Thẩm thị thấy vậy, lập tức sai nha hoàn truyền cơm lên.
Đối với Yến Minh Kiều, Thẩm thị ngày càng có thêm vài phần yêu thương thật lòng. Bà bảo Yến Minh Kiều ngồi cạnh mình, không ngần ngại gắp cho nàng vài món mà nàng thích – đồ ngọt và đồ chiên dầu. Còn đối với Yến Minh Ngọc, Thẩm thị gần đây đã hiểu rõ, nàng nghe chưa chắc đã làm, mà làm chưa chắc đã nghe. Thay vì mất công giáo huấn, chi bằng dành sự quan tâm cho đứa nhỏ đáng yêu này thì hơn.
Bữa tiệc gia yến hôm đó rất thịnh soạn, có cả bào ngư và tôm hùm được vận chuyển từ bờ biển vào. Đầu bếp còn làm món “Phật nhảy tường” thơm lừng. Yến Minh Kiều uống hết một chén lớn, khuôn mặt tràn đầy thỏa mãn.
Khi ăn cơm, nàng rất yên lặng, từng miếng từng miếng nhỏ nhai kỹ, mỗi khi nhai quai hàm hơi phồng lên trông đáng yêu vô cùng. Đặc biệt, lúc ăn đến món mình thích, đôi mắt nàng sáng lên lấp lánh như chứa cả trời sao, khiến ai nhìn cũng cảm thấy món ăn dường như ngon hơn.
Gia yến kết thúc, Thẩm thị sai người mang vài khối thuốc màu quý giá cùng trà tiêu thực đến cho Yến Minh Kiều. Bà dặn Ninh Tương: “Ngũ cô nương còn nhỏ, nếu còn mải mê học hành, khuyên nàng nghỉ ngơi nhiều hơn. Một tháng chỉ có mấy ngày nghỉ, ngày mai dẫn nàng ra ngoài đi dạo một chút. Cũng mang theo Minh Ngọc giải sầu, bạc sẽ lấy từ tư khố của ta.
”
Ninh Tương thấy tâm trạng của Thẩm thị không tồi, liền cười nhận lệnh mà đi làm ngay.
Khi Yến Minh Ngọc biết ngày mai có thể ra ngoài, nàng ngẩn người một lúc lâu, không khỏi ngạc nhiên.
Nàng đã ở trong phủ hai tháng nay, đây là lần đầu tiên được cho phép ra cửa.
Triều đại này mang tên Đại Việt, kinh đô là Thịnh Kinh. Phủ đệ của Yến Quốc Công tọa lạc ở phía nam Thịnh Kinh, xung quanh là nơi ở của các quan lớn quyền quý.
Việt triều tuy không khắt khe với nữ tử như các triều đại khác, nhưng mọi người trong phủ, từ chủ tử đến hạ nhân, muốn ra ngoài đều phải có lệnh bài đeo ở thắt lưng. Hạ nhân muốn ra ngoài thì tìm quản sự, còn các cô nương trong phủ muốn ra cửa thì nhất định phải được Thẩm thị đồng ý.
Hai tháng ở trong phủ, tuy cuộc sống thoải mái nhưng không được ra ngoài khiến Yến Minh Ngọc cảm thấy ngột ngạt. Lần này, nàng được ra cửa hoàn toàn là nhờ Yến Minh Kiều, cho nên ngày mai chắc chắn phải dẫn theo tiểu muội này.
Trong lòng, nàng đã sớm nghĩ đến việc ra ngoài để ăn chơi, tận hưởng. Chỉ có điều, nàng không biết tiểu muội này muốn đi đâu. *Hy vọng không phải đi hiệu sách hay nơi buồn tẻ gì.
.
.
*