Tỷ Tỷ Cá Mặn Bị Ép Đứng Lên Làm Nữ Chính

Tỷ Tỷ Cá Mặn Bị Ép Đứng Lên Làm Nữ Chính

Cập nhật: 29/12/2024
Trạng thái: Đang cập nhật
Lượt xem: 555
Đánh giá:                      
Ngôn Tình
Xuyên Không
Truyện Sủng
Cổ Đại
     
     

Đề thứ hai nằm ở trang thứ hai, câu thứ ba từ dưới lên. Câu cuối cùng của trò chơi nằm ở trang mười, câu thứ tư.

Bốn người cùng thi đấu không khỏi bật cười khi thấy dáng vẻ nghiêm túc của Yến Minh Kiều. Ba người kia nhịn không được mà nương tay, không muốn làm khó hai tiểu nương tử.

Sau khi viết xong, Yến Minh Kiều cẩn thận kiểm tra lại bài của mình rồi gật đầu, “Nhị tỷ tỷ, muội viết xong rồi!

Đáp án được giao lên. Yến Minh Ngọc ôm muội muội chờ đợi kết quả. Dù có mất mặt cũng chẳng sao, nàng nghĩ, sòng bạc về sau nàng sẽ chẳng dám tò mò nữa.

Nửa khắc sau, người ra đề mang một xấp bạc đến trước mặt hai tỷ muội, mỉm cười nói: “Không hổ danh là muội muội của Yến huynh.

Yến Minh Ngọc tròn mắt: “?”

Yến Minh Kiều thì reo lên vui vẻ, đôi mắt cong cong như vầng trăng non: “Nhị tỷ tỷ, chúng ta thắng rồi!

Yến Minh Hiên tò mò nhìn qua đáp án của hai người. Tuy chữ của Yến Minh Kiều còn hơi non nớt, nhưng quả thật đáp án đều chính xác.

Sau đó, mọi người lại tiếp tục chơi thêm vài ván. Yến Minh Ngọc tính đi tính lại, phát hiện hôm nay kiếm được 40 lượng bạc, tương đương với tiền tiêu vặt trong bốn tháng. Dù vậy, tất cả công sức trả lời đề bài đều là của Yến Minh Kiều, nên nàng quyết định không lấy phần bạc đó.

Yến Minh Ngọc đưa hết số bạc cho muội muội, cười nói: “Hảo muội muội, tất cả đều là của ngươi, muốn xài thế nào thì xài thế ấy.

Yến Minh Kiều nhìn nhị tỷ, rồi lại nhìn sang huynh trưởng và nhị ca đang cau mày, dè dặt hỏi: “Nhị tỷ tỷ, muội muốn mua vài cuốn sách, được không?”

Yến Minh Ngọc mỉm cười: “Đương nhiên là được.

Yến Minh Kiều đi chọn vài cuốn sách, tiêu mất hơn mười lượng bạc. Số còn lại, nàng nghĩ mãi cũng không biết nên dùng thế nào cho tốt, bèn đề nghị: “Hay để muội mời huynh trưởng và nhị tỷ tỷ ăn cơm nhé?”

Yến Minh Ngọc dĩ nhiên không nỡ tiêu bạc của muội muội, nhưng thấy nàng ngoan ngoãn như vậy, trong lòng càng yêu quý. Không chần chừ, nàng dẫn Yến Minh Kiều tìm đến một tiệm cơm lớn, khí phái, còn gọi thêm một gian phòng riêng.

Sau khi vào phòng, Yến Minh Hiên cẩn thận đóng kín cửa sổ. Chầu cơm này, chỉ có Yến Minh Kiều và Yến Minh Ngọc là ăn một cách vui vẻ, ăn không ít thịt. Cuối cùng, họ còn gọi thêm một bát rượu bánh trôi, ăn đến mức mặt mũi đỏ bừng.

Ăn cơm xong, Yến Minh Hiên là người thanh toán. Hắn nghiêm mặt nói: “Ngũ muội muội, tâm ý của ngươi chúng ta đã nhận, nhưng làm gì có chuyện để tiểu muội bỏ tiền? Thời gian cũng không còn sớm, chúng ta nên trở về.

Yến Minh Diệp không dám thở mạnh, vì mỗi lần vị huynh trưởng này tỏ thái độ như vậy, thường là có ai đó gây họa. Lần này tuy không phải hắn, nhưng hắn vẫn sợ bị vạ lây.

Yến Minh Ngọc chơi đủ rồi, cũng muốn trở về nghỉ ngơi. Nhưng vừa bước vào phủ, nàng đã bị Yến Minh Hiên đưa thẳng đến chính viện.

Yến Minh Kiều đã ngủ trên xe ngựa, nên Yến Minh Hiên trước tiên đưa nàng về phòng, sau đó dẫn theo Yến Minh Ngọc và Yến Minh Diệp đến gặp Thẩm thị nhận lỗi. Hắn thuật lại toàn bộ sự việc bên ngoài một cách chi tiết.

Yến Minh Hiên trầm giọng nói: “Là ta không suy xét chu toàn. Không ngờ tiểu muội lại thông tuệ đến vậy, chỉ sợ điều đó dễ khiến người khác chú ý. Còn Minh Ngọc, thế mà lại dám đến sòng bạc.

“Cây cao thì đón gió,

” huống hồ là nữ tử, dễ bị người ta ghen ghét và đố kỵ.

Yến Minh Hiên coi ngũ muội như muội ruột, nên hắn mới lo nghĩ nhiều như vậy. Hôm nay những người ngoài đều là bạn tốt của hắn, không ai mang chuyện ra ngoài. Nhưng với tính tình hiện giờ của Minh Ngọc, e rằng nàng dễ tự rước họa.

Thẩm thị nghe xong, phất tay dứt khoát: “Minh Ngọc, cấm túc nửa tháng. Sòng bạc là nơi mà ngươi có thể đặt chân tới sao? Nhìn thôi cũng không được! Minh Diệp và Kiều Nhi còn ở đó, một chút dáng vẻ làm tỷ tỷ cũng không có.