Thư phòng nằm ở tiền viện, không gian rộng rãi, sáng sủa. Những kệ sách xếp ngay ngắn thành từng dãy, bên cửa sổ có đặt bàn nhỏ và thảm ngồi, thích hợp để đọc sách dưới ánh nắng.
Thời tiết đã trở lạnh, nhưng khắp nơi trong phủ đều đã được sắp đặt lò than, nên ngồi đọc sách cũng không thấy rét mướt.
Hiện tại, lượng chữ mà Yến Minh Kiều biết được vẫn còn ít, nhưng nàng luôn cố gắng học thêm. Mỗi khi cảm thấy mình đã nhận biết hết các chữ trong sách, lại xuất hiện vài chữ lạ khiến nàng phải tìm hiểu thêm. Tuy vậy, điều này không quá ảnh hưởng đến việc đọc của nàng.
Kệ sách có tổng cộng bảy tầng, nhìn khiến Yến Minh Kiều hoa cả mắt. Nàng biết mình mỗi ngày chỉ có thể đọc được một quyển, nên phải lựa chọn thật kỹ, giống như ăn một món điểm tâm ngon, không thể ăn ngấu nghiến mà phải thưởng thức từng chút một.
Cuối cùng, Yến Minh Kiều chọn một quyển sách, nhờ Ninh Hạ lấy xuống giúp, sau đó nàng cầm sách đến một góc ngồi đọc.
Ninh Hạ không khỏi liếc nhìn nàng thêm một lần. Ánh nắng chiếu xuống, dừng trên khuôn mặt của ngũ cô nương, như phủ thêm một tầng sáng mềm mại, khiến nàng trông đáng yêu như một con thú nhỏ lông xù.
Yến Minh Kiều thỉnh thoảng lật một trang, bên cạnh còn đặt bút và mực. Chỗ nào không hiểu, nàng cẩn thận chép lại để sau này hỏi người dạy. Rõ ràng là nàng đang chăm chú đọc sách, đến mức không hề hay biết có người đi lại phía sau mình.
Yến Minh Nguyệt đã đi qua sau lưng Yến Minh Kiều đến ba lần.
Thực lòng mà nói, nàng không hề muốn đến đây. Những ngày nghỉ hiếm hoi, ai lại muốn dành để đọc sách cơ chứ? Nhưng không ngờ Yến Minh Kiều lại nghiêm túc đến vậy. Nhìn bộ dạng chăm chú của nàng, Yến Minh Nguyệt thầm nghĩ không biết Yến Minh Kiều đang cố gắng ra vẻ cho ai xem.
Tại sao lúc nào nàng ta cũng phải thể hiện như thế? Trước mặt mẫu thân thì trang ngoan hiền đã đành, bây giờ mẫu thân không có mặt, vậy mà nàng ta vẫn giả vờ chăm chỉ.
Yến Minh Nguyệt nghĩ, chỉ cần đợi phụ thân trở về, nhìn thấy cảnh Yến Minh Kiều đang đọc sách, là nàng ta đã đạt được mục đích rồi.
Buổi sáng trôi qua nhanh chóng, hai canh giờ học kết thúc, đã đến giờ ăn trưa. Trưa nay, Yến Quốc Công có xã giao nên không về phủ, Yến Minh Kiều và các tỷ muội liền ăn ngay ở tiền viện.
Bữa trưa được chuẩn bị từ phòng bếp lớn, tuy không quá cầu kỳ nhưng cũng ngon hơn những món nàng thường ăn ở Ngô Đồng Uyển. Có bún gạo với bò viên, bồ câu non nướng, rau xào, và một bát canh bồ câu non, tất cả đều thơm ngon đậm vị.
Ăn xong, đợi cho mùi thức ăn trên người tan bớt, Yến Minh Kiều lại quay về thư phòng. Quyển sách nàng đang đọc mới được một nửa, nếu trở về nghỉ trưa thì sẽ không kịp đọc xong.
Nhưng Yến Minh Nguyệt và Yến Minh Như thì đã không còn chịu nổi nữa.
Đọc sách đối với hai nàng là chuyện quá mức khô khan. Lúc này, dù đi chơi đá cầu cũng thú vị hơn.
Yến Minh Nguyệt nghĩ, chỉ cần đợi đến tối khi phụ thân trở về, thấy nàng đang đọc sách là đủ. Vì vậy, nàng quay lại sân của mình, quyết định tranh thủ nghỉ một lát.
Trước khi đi, Yến Minh Nguyệt còn khuyên nhủ Yến Minh Như:
“Chúng ta vốn đang được nghỉ, đâu nhất thiết phải đọc sách suốt. Dù phụ thân có về cũng sẽ không trách tội. Ngủ một canh giờ thôi, nghỉ ngơi xong rồi lại quay về thư phòng cũng được.
”
Yến Minh Như bị Yến Minh Nguyệt thuyết phục, an tâm quay về Lộ Hoa Uyển nghỉ ngơi.
Buổi chiều, Yến Quốc Công trở về phủ. Sau khi về, ông ghé qua chính viện, báo với Thẩm thị rằng mình cần đến xử lý công vụ.
Thẩm thị mỉm cười nói:
“Kiều Nhi và các tỷ tỷ đang ở thư phòng tiền viện, nói hôm nay muốn đọc sách. Nhưng công gia đừng quấy rầy các con.
”
Yến Quốc Công vốn không định ghé qua thư phòng, nhưng nghe Thẩm thị nhắc đến liền đổi ý, muốn đến xem thử.
Tại thư phòng, Yến Quốc Công nhìn thấy Yến Minh Kiều đang ngồi ngay ngắn, dáng vẻ đoan chính, ánh mắt chăm chú vào quyển sách trước mặt. Bên cạnh nàng là những tờ giấy đã được viết kín chữ, rõ ràng nàng đang rất nghiêm túc. Thậm chí, nàng không hề nhận ra trong phòng đã có thêm người.