Tỷ Tỷ Cá Mặn Bị Ép Đứng Lên Làm Nữ Chính

Tỷ Tỷ Cá Mặn Bị Ép Đứng Lên Làm Nữ Chính

Cập nhật: 29/12/2024
Trạng thái: Đang cập nhật
Lượt xem: 545
Đánh giá:                      
Ngôn Tình
Xuyên Không
Truyện Sủng
Cổ Đại
     
     

Khi còn ở Ngô Đồng Uyển, nàng từng ngóng trông được vào chính viện, nhưng không dám đề nghị, càng không dám nhắc đến chuyện học hành. Thậm chí, ngay cả việc mua thức ăn bên ngoài, nàng cũng luôn chọn thứ gì dễ chấp nhận nhất, chẳng dám nói mình thích món gì.

Nhưng bây giờ, Yến Minh Kiều đã có thể thoải mái nói với Thẩm thị mình muốn ăn gì, muốn làm gì. Lý ma ma, người đã nhìn nàng lớn lên, cảm thấy yên lòng khi thấy cô nương của mình được phu nhân chiếu cố chu đáo.

Mặc áo choàng màu đinh hương, Yến Minh Kiều dạo một vòng trong phòng, sau đó nhận lấy lò sưởi từ tay Lý ma ma và ngồi trên sập nhỏ chờ đợi.

Khoảng nửa khắc sau, Ninh Tương tới đón nàng.

Lần này ra ngoài, có Thẩm thị đi cùng, nên chỉ cần mang theo một nha hoàn là đủ. Lý ma ma không đi mà để Lâm Hương theo hầu.

Dẫu trong lòng lo Lâm Hương có thể chưa chăm sóc tốt, nhưng Lý ma ma hiểu rõ, ngũ cô nương cần một người đáng tin cậy bên cạnh để hỗ trợ lâu dài. Năm nay bà đã 34 tuổi, một ngày nào đó, bà sẽ không còn ở đây.

Người hầu bên cạnh Yến Minh Kiều phải là người biết lo toan từ quần áo, trang sức, đến các công việc lớn nhỏ như quản lý thư từ hay sắp xếp các lễ nghi. Lý ma ma dù lo lắng, nhưng cũng đành giao phó.

Từ Yến Quốc Công phủ tới ngoại ô mất khoảng một canh giờ đi xe ngựa. Đoàn khởi hành từ sáng, dự định giữa trưa sẽ quay về.

Dọc đường, người đi không nhiều. Dưới mặt đất, vệt bánh xe để lại những dấu in sâu cạn khác nhau. Các tòa nhà ven đường phủ một lớp tuyết trắng như tấm chăn bông. Thỉnh thoảng, những bông tuyết lại rơi xuống, khiến lớp tuyết dày thêm.

Trong xe, Yến Minh Kiều hé màn xe, tò mò ngó ra ngoài. Nhìn thấy bông tuyết rơi dày đặc, nàng không khỏi thốt lên một tiếng “oa” đầy phấn khích:

“Mẫu thân, nhị tỷ tỷ, các ngươi mau nhìn này!

Thịnh Kinh trận đầu tuyết không giống những hạt tuyết nhỏ vụn hay băng mỏng, mà là những bông tuyết lớn, mềm mại, xù xù như lông vũ, từng mảng từng mảng rơi xuống. Cảnh tượng thật đẹp, tựa như cả thế giới được phủ một lớp bạc lấp lánh.

Thẩm thị cũng hé khe màn nhìn thoáng qua, trước mắt là một mảnh ngân bạch trải dài. Nàng nói:

“Đến nơi rồi, tuyết sẽ còn dày hơn nữa.

Yến Minh Kiều buông rèm xe, mắt ngóng về phía đình giữa hồ, chỉ mong mau chóng đến nơi.

Yến Minh Ngọc thì lại có vẻ thoải mái hơn. Nàng chỉ nghĩ đến lò nhỏ và ít thức ăn đang để phía sau xe ngựa, trong lòng thầm nhủ: “Nếu có thể thoải mái ăn một bữa, chuyến đi này cũng đáng.

Trên xe chỉ có ba mẹ con, các nha hoàn ngồi ở xe ngựa phía sau, mang theo đồ đạc chuẩn bị cho chuyến đi, từ quần áo tắm rửa cho đến các vật dụng cần thiết. Lưu Lộ là người mang nhiều đồ nhất: nào là một cái lò bùn, một cái vỉ nướng bằng dây thép, thêm đủ loại đồ ăn như hạt dẻ, đậu phộng, khoai lang, quýt, sữa bò, lá trà…

Yến hội lần này không phải do Thẩm thị tổ chức, mà do trưởng công chúa đương triều phát thiệp mời. Người được mời đều là những gia đình có địa vị, thấp nhất cũng là phu nhân bá tước. Trong đó, phủ Yến Quốc Công được xếp ở vị trí khá cao, vì mối quan hệ tốt đẹp với trưởng công chúa.

Sau một canh giờ di chuyển, xe ngựa dừng lại ở ngoại ô. Từ đây đến đình giữa hồ vẫn còn một đoạn đường bộ. Hai bên đường, hàng cây tùng bách treo đầy tuyết, khung cảnh sơn thủy một màu, tựa như tranh vẽ.

Yến Minh Kiều nhìn phong cảnh, trong đầu thoáng nghĩ đến vài câu thơ, nhưng nàng lại thầm cảm thán: Dẫu thơ hay đến đâu cũng chẳng thể so với cảnh đẹp trước mắt.

Khi đến nơi, Thẩm thị dẫn theo hai con gái đi hành lễ với trưởng công chúa:

“Thiếp thân xin ra mắt trưởng công chúa. Đây là hai nữ nhi của thiếp, Minh Ngọc và Minh Kiều. Các con, mau hành lễ.

Yến Minh Ngọc và Yến Minh Kiều đồng thanh thưa:

“Chúng tiểu nữ xin ra mắt trưởng công chúa.