Hồi 1:Người Gần Nhất Hay Người Xa Nhất (1)
Thời gian cập nhật: 2012-12-9 0:39:04
Số từ trong chương này: 1804
[Lời tựa]
Gia đình, đất nước và thế giới không phải là tham vọng của cô.
"Chương 1: ·Người gần nhất hay người xa nhất"
Sáng sớm, sương mù dày đặc, bệnh viện Từ Tế trên đại lộ Gia Đức Lý ở khu Tô giới Pháp vẫn chưa mở cửa, trước cửa đã có một nhóm người tụ tập chờ khám ngoại trú.
Một thân ảnh từ trong xe bước ra, bước đi vững vàng và tao nhã, trực tiếp đi thẳng đến thang máy giữa sảnh chờ.
Trước cửa phòng làm việc tầng bốn của cô, nữ thư ký đã đợi sẵn mỉm cười nói "Chào buổi sáng, viện trưởng", vừa mở cánh cửa gỗ màu đen, vừa nhận lấy chiếc túi xách từ tay cô.
"Chào buổi sáng.
" Cô nói rồi bước vào văn phòng.
Trong phòng có một cỗ mùi vị âm u, ẩm ướt, trộn lẫn với mùi Tô Thủy.
Cô từ từ cởi chiếc găng tay ra, để lộ đôi bàn tay trắng nõn thon dài.
Kéo hai chiếc kẹp tóc mỏng để giữ nếp mũ xuống, lấy chiếc mũ ra khỏi đầu rồi đặt lên bàn cùng với đôi găng tay của mình.
Cô đi vòng ra sau bàn làm việc, đứng trước cửa sổ - sương mù dày đặc chưa có dấu hiệu tan đi. Từ nơi này nhìn ra ngoài, cành lá rậm rạp của cây ngô đồng cao lớn tựa như muốn chạm vào cửa sổ. Cô đứng im lặng một lúc rồi quay người đi đến giá treo quần áo, cởi áo khoác ra rồi lại thay chiếc blouse trắng như tuyết vào. Chiếc áo khoác trắng có phần cứng nhắc, với đường cắt tinh tế và kích thước vừa vặn, không những không che đi vóc dáng xinh đẹp của cô mà ngược lại càng làm nổi bật sự trầm tĩnh và khí chất thư quyển của cô lên vài phần.
Cô nhìn bản thân mình trong gương.
Đằng sau gọng kính vàng kia, những nếp nhăn ở khóe mắt sẽ hiện ra khi tươi cười.
Cô không còn trẻ nữa rồi...
. Cô nhìn vào gương rồi chỉnh lại búi tóc của mình một lần nữa. Đảm bảo rằng không còn sợi tóc nào rơi xuống nữa.
Tiếng gõ cửa "cốc cốc cốc" vang lên, nữ thư ký Mai Diễm Xuân bước vào và nói: "Viện trưởng, đã đến giờ họp rồi. Hôm nay các quản sự đều có mặt và muốn gặp ngài.
"
Ánh mắt của cô biểu lộ ý cô biết rồi.
. Vào lúc này tiếng chuông bỗng vang lên, đã là tám giờ sáng.
Tuy không nghe thấy được tiếng mở cửa bệnh viện nhưng cô vẫn có thể tưởng tượng ra tiếng bước chân ồn ào của những người vừa tụ tập trước bệnh viện chờ mở cửa.
.
. Trong nội tâm bỗng dâng lên chút kích động, ước muốn hiện tại của cô chính là được ngồi trong phòng khám. Tuy nhiên, việc trước mắt cô phải giải quyết lúc này chính là các thành viên trong ban hội đồng của bệnh viện. Theo lời của cựu viện trưởng, họ là một đám gia hỏa luôn làm cho người ta nhức đầu.
"Tiểu Mai, tôi đến đây đã được hai tuần rồi phải không?" Cô vừa đi ra khỏi văn phòng, vừa hỏi thư ký đi theo mình.
"Vâng. Ngài đã có hai cái cuối tuần chưa được nghỉ ngơi.
" Mai Diễm Xuân là một cô gái xinh đẹp động lòng người. Cô mỉm cười, bước nhanh đến phía cửa phòng. Phòng họp đã chật kín người. Nhìn thấy cô, đám đàn ông đều đứng dậy.
Cô bước đến chỗ ngồi của mình, gật đầu với mọi người rồi nhẹ nhàng nói: "Mọi người mời ngồi. Đây là lần đầu tiên chúng ta gặp nhau. Tôi là Catherine Trình.
"
Cô ấy nói tiếng Anh lưu loát và hầu như không có khẩu âm.
Mai Diễm Xuân đứng ở cửa, nhìn Catherine Trình bình tĩnh bắt đầu chủ trì cuộc họp, sau đó chậm rãi lui ra ngoài và đóng cửa phòng họp lại. Cô biết rằng đây không phải là một cuộc hội nghị đơn giản mà sẽ quyết định số phận tương lai của bệnh viện này.
.
. Liệu người phụ nữ xinh đẹp này, dù gặp nhiều khó khăn, cũng có thể làm được điều mà vị tiền viện trưởng đã không làm được hay không? Mọi thứ đều là ẩn số.
Mai Diễm Xuân thở dài.
Đột nhiên, một tiếng xe vang lên làm cô giật mình.
Editor: Giang Hải Vô Sương