Vân Hồ Bất Hỉ

Vân Hồ Bất Hỉ

Cập nhật: 10/07/2024
Tác giả: Ni Tạp
Trạng thái: Đang cập nhật
Lượt xem: 227
Đánh giá:                      
Ngôn Tình
Hiện Đại
     
     

Hồi 1: Người gần nhất hay người xa nhất (2)

  Thời gian cập nhật: 2012-12-9 0:39:04

Số từ trong chương này: 1666

  Mai Diễm Xuân đứng trước cửa sổ ở hành lang nhìn ra ngoài: sương mù đã mỏng đi rất nhiều, mơ hồ có thể nhìn thấy hai chiếc ô tô màu đen đậu trên bãi đậu xe của viện. Vệ binh hộ tống mặc quân phục màu xám nhảy xuống từ những chiếc xe jeep quân dụng, ngay lập tức bắt đầu phân chia canh gác. Mai Diễm Xuân nhìn thấy toàn bộ cảnh này, nghĩ thầm chẳng biết người nào sẽ đến? Từ Tế trước đây không lâu bởi vì từ chối cung cấp 500 giường bệnh, mà đã nổi lên mâu thuẫn với quân đội. Vì vậy, mọi người trong bệnh viện luôn hết sức cảnh giác với những người mặc quân phục...

. Một lúc sau, từ trên chiếc xe thứ hai một người lính không cao không thấp, mặc quân phục xám đen, chắc nịch nhảy xuống, lộ ra cấp bậc quân hàm cao. Anh ta ngược lại không tiếp tục trì hoãn thời gian nữa, bước chân lưu loát, trực tiếp đi về hướng bệnh viện.

  "Anh ta là ai vậy?" Mai Diễm Xuân lầm bầm tự hỏi. Vẫn chưa nhìn rõ biển hiệu của xe. Nhưng xét theo trang phục thì chắc chắn anh ta là người của Quân đội Trung ương.

  “Nếu tôi không nhầm thì đó chính là Bàng Đôn Hoàng, chỉ huy của Quân đoàn quân 35.

” Một bác sĩ trẻ đứng đằng sau cô nói.

  Mai Diễm Xuân không nghĩ rằng có người đứng sau mình, vô thức hơi giật mình.

  “Chào buổi sáng, cô Smith.

” Vị bác sĩ trẻ nhẹ nhàng nói.

  Mai Diễm Xuân chỉ có thể mỉm cười và nói: "Chào buổi sáng, bác sĩ Lý.

" Nghĩ thầm rằng hoá ra là Tư lệnh quân đội nổi tiếng Bàng Đôn Hoàng - nhưng nhìn từ phía sau, ngược lại cũng không có chỗ nào đặc biệt.

.

. "Anh ta đến đây để làm gì?" Cô nhịn không được hỏi thêm một câu khác.

  "Tôi nghe nói con gái anh ta nằm viện ở đây.

" Bác sĩ Lý trả lời. Mai Diễm Xuân nhìn ra ngoài cửa sổ, gương mặt diễm lệ nhìn hắn ta.

  “Anh ấy đã kết hôn rồi à?” Mai Diễm Xuân hỏi. Gần đây Bàng Đôn Hoàng thường xuyên chiếm giữ trang nhất các tờ báo. Giống như cấp trên trực thuộc Đào Tương cùng một số tên tướng lĩnh tham chiến khác, anh ta cũng hiện là một nhân vật nóng bỏng trong Quân đội Trung ương.

.

. Nhưng trong ấn tượng của cô, người đàn ông này dường như chưa có vợ con.

  "Điều đó tôi cũng không rõ lắm. Theo như y tá nói cô bé kia chính là con gái của anh ta. Có lẽ đó là một đứa trẻ mồ côi mà anh ta nhận nuôi thì sao? Chỉ huy Bàng đúng là một người đàn ông tốt. Nhiều đứa trẻ mồ côi của cấp dưới của anh ta được hỗ trợ bởi trường mồ côi do anh ta xây.

" Bác sĩ Lý mỉm cười nói.

  "Là vậy à.

" Mai Diễm Xuân cúi đầu nhìn xuống đồng hồ rồi lịch sự chào tạm biệt bác sĩ Lý.

  Cô lại liếc nhìn hậu viện: mấy chiếc xe kia đã lặng lẽ rời đi, ngay cả những binh lính canh gác vừa rồi cũng không thấy tăm hơi.

  Bàng Đôn Hoàng, sĩ quan cấp cao huyền thoại Bàng Đôn Hoàng, hóa ra chính là như thế.

.

.

  "Chỉ huy!

"

  Bàng Đôn Hoàng vừa tới gần cửa phòng bệnh, vệ binh canh cửa “Ken két” hai tiếng, nâng súng đứng nghiêm.

  Anh ta chào lại theo kiểu quân đội rồi nói với vẻ trách móc: “Nhỏ giọng giùm tôi một chút.

” Anh ta hơi khó chịu khi không kịp ngăn cản họ. Mắt nhìn vào bên trong, anh hạ giọng hỏi: “Mọi chuyện thế nào rồi?”

  "Báo cáo chỉ huy, bác sĩ nói.

.

.

"

  Bàng Đôn Hoàng sắc mặt trầm xuống.

  “Báo cáo chỉ huy, bác sĩ nói…” Thị vệ cũng hạ giọng.

  Cánh cửa phòng bệnh mở ra một tiếng "Cạch", một cô bé đi chân trần đang ngái ngủ đứng trước cửa ngáp dài nói: "Bác sĩ nói em có thể quay lại trường bất cứ lúc nào.

"

  Bàng Đôn Hoàng vừa nhìn thấy cô bé, anh ta hét lên một tiếng, bế cô bé lên và nói: "Tiểu tổ tông, tại sao ngài lại đi chân trần xuống đất? Lỡ cảm lạnh thì sao?"

  "Chú Bàng, chú đưa cháu ra viện nhé? Bác sĩ nói cháu không sao, chỉ cần về nhà tiếp tục uống thuốc và nghỉ ngơi là được.

" Cô bé ngồi trên giường, cười hì hì. Mái tóc mềm mại, dày đặc che đi đôi mắt to sáng.

Editor: Giang Hải Vô Sương