Hồi 1 Người gần nhất hay người xa nhất (11)
Thời gian cập nhật: 2012-12-9 0:39:07
Số từ trong chương này: 1848
Đồ Hổ Dực lắc đầu, đặt tay lên vai Lộ Tứ Hải, nói: “Tiểu Tứ, cậu nghe tôi nói, cậu là cận vệ của Thất thiếu, nếu ngài ấy ăn không ngon, ngủ không ngon, sức khỏe không tốt thì tôi sẽ gõ rơi đầu cậu rồi quay lại tự làm! Cậu có tin không? ”
Lộ Tứ Hải lườm hắn nói: "Đồ đoàn trưởng, xin ngài đừng nói những lời trái lương tâm. Thất thiếu của mười năm trước có thể giống với Thất thiếu bây giờ sao?"
"Tiểu tử cậu còn dám già mồm! Tôi đánh cậu!
"
"Được rồi, được rồi...
. ngài cứ yên tâm, tôi nhất định sẽ tận tâm tận lực hết sức có thể.
"
"Lần sau gặp lại Thất thiếu, nếu so với bây giờ ít hơn một lạng thịt, tôi sẽ đánh cậu đấy!
"
Hai người vừa đi vừa nói chuyện thì đã đi tới cửa nhà kho.
Lộ Tứ Hải mở cửa kho, đứng canh cửa, mỉm cười với Đồ Hổ Dực nói: “Thích cái gì thì cứ lấy.
”
“Tốt lắm.
.
.
” Đồ Hổ Dực nhìn những đồ vật rực rỡ muôn màu trong kho, không khỏi kinh ngạc. Anh ta nhìn kỹ rồi đột nhiên hỏi: “Tiểu Tứ, Thất thiệu không uống rượu nữa, một chút cũng không uống à?”
“Một chút cũng không. Hôm đó, Bàng tướng quân đưa tới vật tư thu được của quân Nhật, trong đó có hai thùng rượu nho hảo hạng. Bàng tướng quân nói hắn là kẻ thô bạo và không hiểu được cái này, Thất thiếu gia là người đi du học, sành rượu nho, cho ngài ấy là thích hợp nhất, Thất thiếu nhìn thấy thì rất vui, mở chai ra, đặt ở chỗ ấy, chỉ nhìn đến một giọt cũng không đụng vào.
"
Đồ Hổ Dực rung đùi.
"Bất quá, tôi cũng nghe Bàng tướng quân nói qua là Thất thiếu trước đây là một kẻ nghiện rượu, bọn họ đều uống không thắng được ngài ấy.
" Lộ Tứ Hải nói. Anh ta mới làm tùy tùng cho Đào tư lệnh chỉ được nửa năm, nhiều chuyện còn chưa hiểu rõ.
Đồ Hổ Dực lại rung rung đùi, ngửa đầu nói: “Một ngày nào đó, ngài ấy sẽ được uống thỏa thích – Thất thiếu không uống rượu, ta đi lấy chút rượu vậy.
”
"Ngài cứ lấy, Thất thiếu cấm rượu quá nghiêm khắc, cho nên chúng ta không dám đụng vào, vứt đi cũng uổng, thật đáng tiếc.
"
Đồ Hổ Dực chỉ huy tùy tùng di chuyển vài thùng rượu từ nhà kho ra, Lộ Tứ Hải đoán ra ý đồ của hắn, gọi người giúp hắn chất đầy chiếc xe jeep mà hắn mang theo.
Trước khi lên xe, Đồ Hổ Dực ngẩng đầu nhìn văn phòng phía Tây Nam trên tầng hai của trụ sở một chút. Hắn nghiêm người hướng về phía đó mà chào quân đội.
Đào Tương hít một ngụm khói, đưa mắt nhìn xe của Đồ Hổ Dực ra khỏi cổng trụ sở, sau đó mới quay người nhấc điện thoại lên, trầm giọng nói: “Tôi là Đào Tương, tôi muốn đánh một trận.
. .
"
Anh đặt điện thoại xuống. Đứng một lúc, mở ngăn kéo ra, trong đó đặt một khung ảnh nhỏ màu bạc. Trong khung ảnh, một bé gái mũm mĩm với mái tóc xoăn đang mở to đôi mắt long lanh nhìn anh.
Những ngón tay của anh lướt qua đôi mắt to tròn sáng rỡ đó.
Toại Tâm.
Toại Tâm của cha.
*************
Trình Tĩnh Y hôm nay làm việc đến khuya cũng không có tan làm.
Điện thoại liên tục đổ chuông, chủ yếu là từ các thành viên hội đồng quản trị của bệnh viện. Hầu hết đều không phải là tin tốt. Một số muốn rút khỏi hội đồng quản trị, một số thì nói không thể tiếp tục hỗ trợ bệnh viện Từ Tế được nữa.
Trình Tĩnh Y tất thảy đều bình tĩnh giải quyết mọi việc cho đến thời điểm này. Cô biết rõ tâm lý của họ, cái gì mà tình hình công việc căng thẳng đều là mượn cớ hết. Chỉ đơn giản vì cô là phụ nữ. Họ không thể tin tưởng cô khi cô đến quản lý bệnh viện. Mặc dù chỉ là một bác sĩ nhưng lý lịch của cô rất xuất sắc. Có thể trong mắt những “nhân tài” này, giới tính và tuổi tác cô thực tế kém hơn nhiều. Nhưng cô sẽ không chịu thua. Nhưng đã mấy ngày trôi qua kể từ khi cô thuyết phục mấy người này, hiệu quả vô cùng thấp. Ngay cả Mai Diễm Xuân cũng không thể nhìn được nữa.
"Trình viện trưởng, nghỉ ngơi chút đi.
" Mai Diễm Xuân nói.
Editor: Giang Hải Vô Sương