Hồi 1: Người gần nhất hay người xa nhất (10)
Thời gian cập nhật: 2012-12-9 0:39:06
Số từ trong chương này: 1865
Đào Tương cau mày, "Làm sao? Có chuyện gì?"
"Niếp Niếp...
. nhập viện rồi.
"
Đào Tương đặt cốc cà phê xuống.
"Lúc sáng Thu Vi có gọi điện tới, nói rằng tiểu thư Toại Tâm bị viêm dạ dày cấp tính và đã nhập viện cách đây một tuần. Dù tình trạng đã ổn định nhưng để đảm bảo an toàn bác sĩ vẫn yêu cầu nằm viện để theo dõi. Thất thiếu, mấy năm nay anh bận việc quốc sự, thời gian dành cho Niếp Niếp quá ít.
.
. Con bé bị bệnh, anh hay là về xem một chút đi. Nếu không.
.
.
" Đồ Hổ Dực quan sát sắc mặt của Đào Tương, nói tiếp từng câu, tới đây thì dừng lại.
Đào Tương trầm ngâm.
Anh biết rõ cái “nếu không” này của Đồ Hổ Dực là có ý gì.
"Thất thiếu.
.
.
" Đồ Hổ Dực muốn khuyên nhủ hắn, chỉ thấy Đào Tường xua tay, hắn đành phải im lặng.
"Ngày mai tôi sẽ quay lại Thượng Hải.
" Đào Tương nói.
Đồ Hổ Dực thở phào nhẹ nhõm rồi mỉm cười.
Đào Tương nhìn hắn hỏi: "Gia đình cậu thế nào rồi?"
"Nghịch ngợm gây sự, làm cho Thu Vi mệt muốn chết.
" Đồ Hổ Dực cười nói.
" Những ngày này cũng vì Toại Tâm, Thu Vi vất cả rồi. Theo đạo lí, đáng lẽ nên gửi về cho bà nội sớm hơn. Toại Tâm hết lần này đến lần khác chỉ thích bám lấy Thu Vi.
" Đào Tương nói. Khi nói đến con gái, giọng điệu của anh không hề dịu đi chút nào.
"Thất Thiếu, anh đang nói cái gì vậy? Về thân phận của tiểu thư Toại Tâm và Thu Vi, dĩ nhiên không dám nói là ngang hàng, nhưng cũng sẽ cố gắng hết sức.
"
Đào Tương gật đầu.
"Tôi chính là muốn cho anh thấy điều đó, quân đội sẽ lập tức điều động về thành phía nam chờ lệnh.
" Đồ Hổ Dực đứng lên, cúi chào Đào Tương.
Đào Tương ngẩng đầu nhìn người đã từng theo hắn vào sinh ra tử, gật đầu, gọi lớn: "Tiểu Tứ!
"
"Có!
" Một thanh niên có vẻ ngoài rắn rỏi từ ngoài cửa bước vào.
“Mang một ít đồ tốt tới cho Đồ đoàn trưởng.
” Đào Tương cũng đứng dậy.
“Cám ơn Thất Thiệu.
” Đồ Hổ Dực cười.
"Lăn.
" Đào Tương mắng. Một nụ cười cuối cùng cũng xuất hiện trên khuôn mặt anh.
Đồ Hổ Dực cùng Tiểu Tứ là Lộ Tứ Hải cùng nhau rời khỏi trụ sở.
“Tiểu Tứ.
” Đồ Hổ Dực chờ bọn hắn đi xa hơn một chút, xác định không bị người nghe thấy mới lên tiếng.
"Này, Đồ đoàn trưởng.
" Lộ Tứ Hải là một chàng trai trẻ rất năng động.
“Thất thiếu gần đây vẫn khỏe chứ?” Đồ Hổ Dực chỉnh lại mũ.
Lộ Tứ Hải vẫn im lặng.
Đồ Hổ Dực từ phía sau đá hắn một cước nói: "Tiểu tử, ngươi còn giấu ta. Ta là ai? Hả? Ta là ai? Lúc ta dẫn ngựa cho Thất thiếu bị đạp, con mẹ nó còn không biết ngươi đi tiểu, nghịch bùn ở đâu đâu? Nào, nói!
”
"Này này, tôi mới giặt quân phục đây.
.
. Tôi còn chưa nói mà?" Lộ Tứ Hải gãi gãi gáy, "Không ổn lắm, tối ngủ không ngon. Có đôi khi cô Tô gọi điện tới, không nói được mấy câu liền không nói gì, cô Tô mấy ngày trước còn từ Thượng Hải đến gặp anh ấy, anh ấy cũng không muốn gặp. Cô Tô có tức giận hay không thì anh ấy cũng không quan tâm…”
"Ăn cái gì không? Ăn có đúng giờ không? Ăn bao nhiêu?"
"Đúng thì đúng giờ, có tôi trông chừng đấy. Chỉ là ăn không nhiều. Uống cà phê rất nhiều và hút thuốc lá càng nhiều hơn. Rượu thì không còn uống nữa. Sau cái lần uống rượu với chỉ huy Bàng đến chảy máu dạ dày kia, về sau rượu liền không đụng tới.
” Lộ Tứ Hải nói.
Editor: Giang Hải Vô Sương