Editor: Kingofbattle
"Tôi là cái thá gì mà điều tra Tần gia?"
"Đừng nói tới địa vị của sở trưởng Tần Hành ở Tân Giới, quyền lực của phó trưởng phòng Tần Chính Quang, chỉ riêng một ngón tay của ông ta cũng đủ đè chết tôi rồi.
"
"Tôi đắc tội các ông, không sợ một ngày nào đó trên đường về nhà bị dìm xuống hồ sao? Haha.
"
Nghe Khâu Đồ nói vậy, Tứ Gia cũng cười lớn, nhưng ngay sau đó hắn ta đổi giọng, nói thẳng:
"Vậy nên cậu mới dọn vào Tần gia.
"
Trong khoảnh khắc đó, sắc mặt Khâu Đồ thay đổi, suýt không cười nổi nữa.
Người này đúng là đậm chất giang hồ, dám trực tiếp uy hiếp cả nhân viên chính phủ?
Nhưng nghĩ lại, Khâu Đồ thấy ý nghĩ của mình không đúng: Nếu Tứ Gia thực sự muốn gây bất lợi cho hắn, thì [Khứu Giác Nguy Cơ] phải phát ra cảnh báo mới đúng.
Hay là...
.
Nghĩ đến đây, Khâu Đồ chợt lóe lên một ý tưởng.
Hắn thu lại nụ cười, nghiêm mặt nhìn Tứ Gia, hỏi thẳng: "Tứ Gia đang uy hiếp tôi sao?"
"Sao? Ở Tần gia, các người không tiện ra tay, vậy chỉ cần tôi bước ra ngoài là chết chắc à?"
"Ngài uy hiếp một đặc vụ, hay là đang thách thức cả Cục Điều Tra Tân Giới?"
Có lẽ Tứ Gia không ngờ Khâu Đồ lại mạnh miệng như vậy, ông ta khẽ sững người, sau đó lại cười như trước, nói: "Khâu Đặc Vụ hiểu lầm rồi, tôi chỉ đang tán gẫu với cậu, sao lại thành leo thang vấn đề như thế.
"
"Tôi đâu có uy hiếp cậu, cũng không thách thức Cục Điều Tra.
"
"Nhưng đời người ai mà tránh được sinh lão bệnh tử, đâu ai biết tai nạn và ngày mai cái nào đến trước, phải không?"
Nói rồi, hắn ta nheo mắt cười, vỗ nhẹ lên vai Khâu Đồ:
"Vì vậy, Khâu thám viên nhất định phải giữ gìn sức khỏe, đừng để mắc bệnh hay gặp tai nạn gì nhé.
"
Nói xong, hắn cười lớn, rời khỏi phòng Khâu Đồ một cách hào sảng, nhưng lúc đứng dậy, hình như từ trên người ông ta vô tình rơi xuống một cuốn sổ tay màu trắng.
Khâu Đồ nhìn theo bóng lưng ông ta rời đi, sau đó từ từ đứng dậy, nhặt cuốn sổ trên sàn lên.
Mở cuốn sổ ra, bên trong ghi lại thông tin về những hành vi phạm pháp mà Tần Chính Quang, phó trưởng phòng Phòng Quản Lý Trị An, đã làm trong thời gian đương chức.
Bao gồm nhận hối lộ từ các băng nhóm, dung túng tội phạm, tự ý thả thành viên phản động, điều chỉnh tuyến tuần tra để tạo điều kiện cho các hành động của lực lượng phản chính phủ, và nhiều tội danh khác.
Đọc xong cuốn sổ, Khâu Đồ mỉm cười.
Quả nhiên, hắn không đoán sai, Tần Tứ gia đến là để "báo tin" và bày tỏ thiện ý.
Dù bề ngoài ông ta tỏ ra uy hiếp, nhưng thực chất là gián tiếp cho hắn biết Tần gia đã nắm được mục đích thực sự của hắn và cảnh báo hắn phải cẩn thận.
Còn cuốn sổ này, chính là một phép thử của Tứ Gia, muốn xem liệu hắn có dám điều tra Tần gia hay không, và định điều tra đến mức nào.
Điều duy nhất đáng tiếc là, ông ta hơi xem thường hắn.
Suy nghĩ đến đây, Khâu Đồ gập cuốn sổ nhỏ trong tay lại, một bên vỗ nhẹ, một bên âm thầm phân tích:
Nếu những tội danh ghi trong cuốn sổ này đều là thật, cho dù Tần gia không bị liên lụy, thì chắc chắn Tần Chính Quang cũng sẽ tiêu đời.
Đến lúc đó, hai cánh tay đắc lực của Tần gia bị mình chém rụng một đầu, liệu Tần gia có thể tha cho mình không?
Còn về việc dựa vào những bằng chứng này để kéo Tần gia xuống nước, cái suy nghĩ viển vông này, thậm chí Khâu Đồ còn không nghĩ đến.
Đây là thông tin do Tần Tứ gia thu thập mà, làm sao họ có thể tự thiêu chính mình, đẩy gia tộc vào con đường diệt vong?
Nếu Khâu Đồ đoán không sai, những tội danh trong cuốn sổ này chắc chắn có cả thật lẫn giả, và ngay cả phần thật, Tần Tứ Gia cũng nhất định đã sớm chuẩn bị cắt đứt quan hệ, không để ngọn lửa lan đến Tần gia.
Vậy nên, đây là biến mình thành công cụ trong cuộc nội đấu của bọn họ sao?
Nhưng nếu hạ bệ được Tần Chính Quang, Tần Tứ gia có thể đạt được lợi ích gì?
Hay đây chỉ là một cái bẫy?
Khâu Đồ vỗ nhẹ cuốn sổ nhỏ trong tay, lặng lẽ suy nghĩ.
Kết quả là khi đang chìm vào suy tư, đột nhiên khóe mắt hắn phát hiện một bóng người lén lút ngoài cửa sổ.
Hắn sửng lại một chút, cũng không kịp phân tích thêm, liền thu lại dòng suy nghĩ, khẽ quát một tiếng: “Ai ở bên ngoài đó!
”, rồi sải bước ra ngoài.
Với tốc độ của mình, Khâu Đồ nhanh chóng bắt được một người đang định bỏ chạy, đó là Thúy Lan.
Thúy Lan thấy mình bị bắt, không dám tiếp tục chạy, cô ta xoay người lại với vẻ mặt ngượng ngùng, hơi cúi chào: “Khâu thám viên.
”
Quan sát người hầu gái béo mập đen đúa của Tần Thư Mạn, Khâu Đồ cau mày: Lại là cô ta sao?
Hắn không chút biểu cảm hỏi: “Cô không đi chăm sóc tiểu thư Thư Mạn, ở trước cửa phòng tôi làm gì?”
Thúy Lan cúi đầu, vẻ chột dạ đáp: “Đi ngang qua.
”
Sắc mặt Khâu Đồ càng lạnh lùng, “Đi ngang qua? Tiểu thư Thư Mạn ở tại nhà chính, cách đây ít nhất một phút đi đường, cái lý do này của cô quá miễn cưỡng rồi đấy!
”
Nghe vậy, Thúy Lan liền biện bạch: “Tôi lần đầu đến Tần gia, không quen đường, đi vòng vòng thế nào lại đến đây.
”