Vậy Liền Để Bọn Họ Dâng Lên Trung Thành Đi !

Vậy Liền Để Bọn Họ Dâng Lên Trung Thành Đi !

Cập nhật: 29/12/2024
Tác giả: Thường Thế
Trạng thái: Đang cập nhật
Lượt xem: 115
Đánh giá:                      
Quân sự
Dị Năng
Mạt Thế
Khoa học
     
     

Editor: Kingofbattle

Khâu Đồ nhìn vẻ mặt cứng đầu của cô ta, trong lòng dấy lên cảm giác bực bội.

Hắn dứt khoát nói thẳng: “Cô đứng đây bao lâu rồi? Nghe được gì, thấy được gì?”

Câu hỏi này dường như làm Thúy Lan lấy lại sự tự tin, cô ta hơi ngẩng đầu, nhìn thẳng vào Khâu Đồ với nụ cười đắc ý: “Mười mấy phút rồi, nghe gì, thấy gì...

.

Tôi không dám nói đâu.

“Dù sao, tôi cũng thấy Tần Tứ Gia nói chuyện rất vui vẻ với anh, nên chỉ đứng chờ bên ngoài, không dám quấy rầy.

Đôi mắt sâu thẳm của Khâu Đồ càng thêm âm trầm, bên trong chứa đựng hắc ám không thể xua tan.

Mười mấy phút, đây là đi ngang qua sao?

Hắn nhìn sâu vào Thúy Lan, vừa định nói điều gì đó.

Thúy Lan chủ động lên tiếng: “Khâu thám viên đừng lúc nào cũng để ý đến tôi, tôi tuy cũng là người đi cùng, nhưng không thuộc đội bảo vệ.

“Tôi là người hầu của cục trưởng, trực tiếp nghe lệnh của ngài ấy, thỉnh thoảng ngài ấy giao cho tôi vài nhiệm vụ khác, tôi nhất định phải làm.

“Chỉ cần anh không làm gì trái với cục trưởng, anh có gì phải sợ?”

Nói đến đây, cô ta ngẩng đầu, ánh mắt có chút khiêu khích nhìn Khâu Đồ.

Khâu Đồ nhìn cô ta, chỉ nhìn chằm chằm.

Chốc lát sau, hắn hít một hơi sâu, bật cười khẽ: “Haha, hiểu rồi, Thúy Lan, cô dù gì cũng là người thân tín của cục trưởng, có nhiệm vụ đặc biệt thì tôi thông cảm.

Nói xong, hắn giơ tay làm động tác tiễn khách: “Thế thì tôi không làm phiền nữa, cô cứ tự nhiên.

Thấy Khâu Đồ nhượng bộ, Thúy Lan đắc ý ngẩng đầu, tùy tiện cúi chào hắn rồi quay người rời đi với vẻ ngạo mạn.

Kết quả, ngay khi vừa bước một bước, cô ta đột nhiên cảm thấy một bàn tay to lớn bịt chặt miệng mình, rồi một vong tay khác lạnh lẽo thô bạo siết chặt.

Giây tiếp theo, cô ta cảm nhận được một cơn đau nhói ở lưng, một vật sắc nhọn, lạnh buốt đâm sâu vào thắt lưng mình.

Cảm giác được cơn đau kịch liệt thấu xương kia lan toả, trong đầu Thúy Lan chỉ còn một ý nghĩ: Khâu Đồ điên rồi sao! Hắn làm sao dám!

Tôi là nữ hầu của Diêm Sân đấy! Còn nhận lệnh của ngài ấy để giám sát anh!

Anh không sợ Diêm Sân tức giận sao!

Cô ta cố gắng muốn ngoảnh đầu nhìn biểu cảm của Khâu Đồ, nhưng bàn tay to lớn trên miệng cô lại siết chặt lấy khuôn mặt, khiến cô không thể động đậy.

Cô ta vùng vẫy muốn thoát khỏi bàn tay kia, nhưng những động tác xoay trở lại khiến cô ta đau đớn hơn, mọi thứ đều vô ích.

Lúc này, có lẽ nhận ra sự phản kháng của cô ta, giọng nói trầm thấp, khàn khàn của Khâu Đồ vang lên bên tai cô đúng lúc: "Hít sâu vào, không sao đâu, rất nhanh sẽ qua thôi.

"

Kèm theo những lời thì thầm đó là nhát dao chậm rãi nhưng kiên quyết xoáy sâu, mang đến cơn đau càng thêm dữ dội.

Cảm nhận cơ thể ngày càng yếu đi, sinh mạng dần hao mòn, nước mắt nơi khóe mắt của Thúy Lan tựa như không thể ngừng chảy, cô ta liều mạng lắc đầu, khóc trong im lặng, nhưng không thể ngăn cản được sinh mệnh mình từng chút từng chút tiến tới đoạn cuối.

Trong lúc ý thức mơ hồ, cô ta dường như nhìn thấy cảnh trưa hôm qua, khi cô hào hứng sinh động kể lại chuyện Khâu Đồ và Tần Thư Mạn mắt đi mày lại trước mặt Diêm Sân.

Cô ta như nhìn thấy tối qua, khi dẫn đường cho Khâu Đồ, ánh mắt đắc ý, hả hê của mình.

Cô ta lại dường như thấy sáng nay, khi lén nấp ngoài cửa để nghe lén những lời mật ngọt giữa Khâu Đồ và Tần Thư Mạn.

Và cũng thấy cảnh Diêm Sân gọi cô vào phòng sách tối tăm, ban cho cô một đồng bạc, bảo cô giám sát Khâu Đồ, lúc đó cô vui mừng đến phát điên.

Nếu biết rằng kết cục lại là thế này, làm sao cô ta dám tham gia vào chuyện của những đại nhân vật như vậy.

Ý thức của Thúy Lan dần trở nên mơ hồ, cuối cùng tan biến hoàn toàn.

Cảm nhận được Thúy Lan không còn giãy giụa nữa, Khâu Đồ lạnh lùng buông tay.

Hắn thờ ơ nhìn xác chết của Thúy Lan, sau đó thành thục kéo cô ta vào trong nhà, quay lại sân thắp một điếu thuốc, vừa lặng lẽ hút, vừa bình tĩnh lau sạch vết máu trên mặt đất.

Làm xong tất cả, Khâu Đồ thay một bộ quần áo, rồi bấm gọi một số liên lạc.

Rất nhanh, Lão Ưng và A Khôn đến trong đêm khuya, hai người nhìn thấy thi thể của Thúy Lan không nói gì, trực tiếp lấy ra một bao tải, nhét xác cô ta vào, lại dọn sạch dấu vết một lần nữa, sau đó gật đầu với Khâu Đồ, vác thi thể rời đi.

Nhìn bóng lưng hai người dần khuất, bóng tối trong đôi mắt của Khâu Đồ càng thêm âm trầm.

Một lát sau, hắn nhẹ nhàng thốt ra một câu: "Người thứ nhất.

"

Trong đêm khuya, cửa một phòng ở tòa nhà phụ của Tần gia bất ngờ bị gõ "cốc cốc cốc".

Không lâu sau, bên trong truyền ra giọng hỏi của một người phụ nữ trung niên: "Là ai vậy?"

Người bên ngoài nhỏ giọng trả lời: "Thưa phu nhân, tôi là A Phúc, có việc gấp cần báo cáo với gia chủ.

"

Một lúc sau, trong phòng vang lên tiếng động "sột soạt" của quần áo.

Chốc lát, gia chủ Tần gia, Tần Hành khoác một chiếc áo từ bên trong bước ra.

Dung mạo của ông ta có năm sáu phần giống với Tần Tứ Gia, nhưng cơ thể lại rất gầy yếu, mỏng manh, sắc mặt mang vẻ nhợt nhạt bệnh tật.

Bước ra khỏi cửa, gió lạnh vừa thổi qua, ông ta đưa tay che miệng ho hai tiếng, sau đó mới nhìn về phía A Phúc, lạnh lùng hỏi: "Đã xảy ra chuyện gì ?"