Vậy Liền Để Bọn Họ Dâng Lên Trung Thành Đi !

Vậy Liền Để Bọn Họ Dâng Lên Trung Thành Đi !

Cập nhật: 29/12/2024
Tác giả: Thường Thế
Trạng thái: Đang cập nhật
Lượt xem: 109
Đánh giá:                      
Quân sự
Dị Năng
Mạt Thế
Khoa học
     
     

Editor: Kingofbattle

Nói xong, Phương Minh tiếp tục cúi đầu ăn cơm, như đang chờ đợi quyết định của Khâu Đồ.

Khâu Đồ nhìn Phương Minh, nhìn mãi một lúc, một lát sau, hắn nở nụ cười, đưa tay ra: "Thành giao.

"

Phương Minh thở phào nhẹ nhõm, cũng đưa tay ra.

Hai bàn tay siết chặt lấy nhau.

Khi buông tay, Phương Minh lại nhỏ giọng dặn dò:

"Cậu cẩn thận một chút, chuyện của Tần gia không đơn giản như vậy đâu, có thể còn liên quan đến tranh đấu ở tầng lớp cao hơn.

"

Nghe vậy, lòng Khâu Đồ khẽ động, hắn nghĩ đến cảnh báo từ【Khứu Giác Nguy Cơ】về việc Diêm Sân đang bị cuốn vào cơn bão, hắn khẽ gật đầu, chân thành nói: "Cảm ơn.

"

Sau khi ăn xong, Khâu Đồ lấy tư cách là đội trưởng đội bảo vệ, đương nhiên phải đến gặp Tần Thư Mạn để báo cáo.

Nhưng chưa kịp hành động, Tần Thư Mạn đã vội vàng nâng váy, hối hả tìm đến trước.

Nhìn thấy Khâu Đồ, nàng ta liền thở phào nhẹ nhõm.

Nàng bước nhanh đến trước mặt hắn, cúi xuống, nhỏ giọng nói:

"Khâu Đồ, xảy ra chuyện rồi.

"

Ngửi thấy mùi hương hoa anh đào phảng phất, nhìn những đồi núi nhấp nhô dưới lớp áo, Khâu Đồ vẫn điềm nhiên ăn sáng, nhẹ giọng hỏi:

"Xảy ra chuyện gì?"

Tần Thư Mạn nhìn quanh, xung quanh còn có vài bàn điều tra viên đang dùng bữa, nhưng nàng không còn để ý nhiều nữa, nàng ngồi xuống bên cạnh Khâu Đồ, hạ thấp giọng nói:

"Thúy Lan mất tích rồi, em nghi ngờ có người đã ra tay với cô ta.

"

"Tối qua sau khi em về phòng, cô ta xin phép ra ngoài...

.

"

Lời còn chưa dứt, Khâu Đồ đã ngắt lời: "Anh biết rồi.

"

"Anh biết?" Đôi mắt Tần Thư Mạn mở to, lộ ra vẻ ngạc nhiên, trông ngây ngô hơn hẳn.

Khâu Đồ "ừ" một tiếng, vừa tiếp tục ăn sáng, vừa thản nhiên đáp: "Là anh giết đấy.

"

Tần Thư Mạn: !

!

?

Đôi mắt Tần Thư Mạn trợn tròn, kinh ngạc nhìn Khâu Đồ.

May mắn thay, lý trí của nàng vẫn còn, chỉ vài giây sau đã định thần lại, nuốt nước bọt, nhỏ giọng hỏi:

"Tại sao?"

Khâu Đồ liếc nhìn nàng một cái, không chút do dự, liền bắt đầu sử dụng【108 phương pháp thao túng tâm lý】phương pháp thứ 37: Vì em.

"Đương nhiên là vì em.

"

"Vì.

.

. em?" Đôi mắt Tần Thư Mạn chớp chớp, lộ ra chút ngây thơ và ngốc nghếch.

Khâu Đồ mặt dày không sợ xấu hổ nói: "Vớ vẫn, nếu không phải vì em, thì anh giết cô ta làm gì?"

Tần Thư Mạn cảm thấy đầu óc như không xoay chuyển nổi, nàng bối rối hỏi lại:

"Nhưng…cô ta đã làm gì em?"

Khâu Đồ vừa gắp thức ăn, vừa chậm rãi giải thích: "Cô ta là người của Diêm Sân, bám theo em chỉ để giám sát em.

"

"Diêm Sân rõ ràng không tin em là gián điệp của 【quân đội】, nên giao cho cô ta nhiệm vụ ghi lại từng lời nói, hành động của em và báo cáo định kỳ.

"

Nói đến đây, Khâu Đồ liền hỏi ngược lại:

"Em có phải là gián điệp của 【quân đội】 không?"

Tần Thư Mạn lập tức ngây người, lắc đầu.

Khâu Đồ tiếp tục: "Đấy, vậy thì rõ ràng rồi, cô ta phát hiện em có vấn đề, hơn nữa còn ghi lại toàn bộ chi tiết.

"

"Tối qua, khi cô ta chuẩn bị báo cáo với Diêm Sân, đúng lúc anh phát hiện, thế là làm luôn một lần cho xong, giết cô ta.

"

Tần Thư Mạn há hốc miệng, không biết phải nói gì trong chốc lát.

Lúc này, Khâu Đồ lại nở nụ cười, gắp một miếng thịt, ăn một cách đầy thỏa mãn.

Con người mà, sống một đời, quan trọng nhất là phải học cách "vung nồi".

Có thể đổ lỗi cho người khác mà còn được họ cảm kích, vậy tại sao lại phải tự mình chịu trách nhiệm?

Hạ thấp tố chất cá nhân, tận hưởng cuộc sống đầy "vô sỉ".

Có lẽ thật sự bị lời của Khâu Đồ thuyết phục, tâm trạng của Tần Thư Mạn rõ ràng đã khá hơn.

Mặc dù nàng vẫn lẩm bẩm lo lắng về cơn thịnh nộ của Diêm Sân, nhưng dưới sự trấn an của Khâu Đồ rằng "mọi chuyện đã có anh lo", nàng dần yên tâm.

Sau bữa ăn, để giúp Tần Thư Mạn giải tỏa nỗi lo, Khâu Đồ chủ động dẫn nàng đến bên hồ cho cá ăn.

Là một trong những gia tộc quyền thế hàng đầu ở thành phố Tân Giới, dinh thự Tần gia chiếm diện tích rộng lớn, với quy mô xây dựng đồ sộ, trong toàn thành phố, đây là một trong những kiến trúc nổi bật nhất, ngoài các tòa nhà xen kẽ nhau, nơi này còn sở hữu khu vườn được thiết kế tinh tế, đậm chất phương Đông.

Ánh mặt trời xuyên qua những kẽ lá trúc xanh um, rọi xuống con đường nhỏ lát đá cuội, tạo thành những mảng sáng tối loang lỗ.

Tần Thư Mạn ngồi trên một chiếc ghế nhỏ bên đường, đôi chân thon dài duỗi thẳng, tay cầm một nắm thức ăn cho cá, nhẹ nhàng rải xuống hồ nước trong vắt.

Trong lúc nhất thời, mặt nước vốn tĩnh lặng đột nhiên trở nên nhộn nhịp, những con cá nhỏ nhiều màu sắc bơi đến từ mọi hướng.

Nhìn đàn cá vây quanh, khóe môi nàng khẽ cong lên một nụ cười mỉm, đôi mắt sáng như ánh sao loé lên tia mê người.

Khâu Đồ đứng cách đó không xa, ánh mắt dịu dàng nhìn về phía nàng, đây có lẽ là khoảng thời gian thư thái nhất trong mấy ngày qua.

Chỉ là, hắn không biết khoảng thời gian yên bình này còn kéo dài được bao lâu.

Nghĩ đến đây, ánh mắt hắn dường như xuyên qua đại viện Tần gia, xuyên qua từng con đường, từng tòa nhà, nhìn về phía bóng dáng tối đen đang ngồi trong phòng làm việc của cục điều tra.