Sau khi ăn sáng nó cắp sách đến trường vừa đi nó vừa ngắm cảnh ,
nó không thích cảnh nhộn nhịp của thành phố tí nào ,
nó thích ở quê hơn .
không nhộn nhịp ko dồn dập ,
nhẹ nhàng và thanh khiết của những cây cỏ dại ở quê, nó mát mẻ ,
trong trẻo ,
cảm giác thật bình yên ,
nó muốn được ở quê lam,
được chơi cùng những đứa trẻ ,
được đi luôn vi vu ,
được thả hồn nhưng h đây nó đâu có dám .
Thôi thì đành vậy ,
,
,
,
thoáng cái là nó đã đến trường ...
.
.
_Này .
.
.
.
///cẩn thận
_Nó quay lại thì đột ngột QUÂN đã đỡ cho nó ,
hai người ngã ,
Quân ngất luôn trên vai nó ,
và h thì nó mới kịp hiểu hóa ra là có chậu cây đang rơi với tốc độ chậm và QUAN đã đến đó cho nó .
Nó hoảng hồn ,
vội gọi bác bảo vệ đến cứu Quân cậu ta mà có mệnh hệ gì chắc nó chết quá.
.
.
Nó đưa Quân vào phòng y tế của trường ,
lòng lo quá ,
mà nó có đáp tội với ai trong trường này mà phải bị như thế cơ chứ ,
thảo nào dạo gần đây nó cứ bất an .
.
.
_bạn đấy không sao rồi ,
em vào thăm bạn đi _giọng cô y tá
_Vâng em cảm ơn cô
_uk ,
em vào đi
_vâng-Nó vào ,
Quan chưa tỉnh ,
cũng may là cậu ta ko sao .
.
.
haizzz
_này
_cậu tỉnh rồi hả .
có đau lắm ko
_ak ,
,
uk ko sao .
.
.
_nhìn vẻ mặt lo lắng của nó ,
Quân buồn cười nhưng nén nhịn
_uk,
,
,
cậu uống nước đi
_uk,
,
,
.
.
mà sao hôm qua cậu đã hứa sẽ cùng tôi đi học cơ mà ,
tôi đến nhà cậu thì cậu đi mất tiêu .
May tôi đến kịp ko cậu biết làm sao _Quân làm vẻ mặt chán nản
_ak ,
,
cho toi ,
sori nha ,
toi quen
_thoi ko sao_