Cố Thiếu Diễm nhìn người vợ đang ngước mắt nhìn mình trong lòng. Anh bất đắc dĩ thở dài chỉnh lại người vợ, cúi đầu ngang tầm mắt đối phương nói: "Vợ, nhiệm vụ lần này của anh là bảo vệ hai vị thủ trưởng của Kinh Thị đến nước Khoa Lâm mua tàu tuần dương. Êm đi không thích hợp...
.
"
"Em có thể làm phiên dịch mà, chắc chắn lần ra nước ngoài này của các anh cần phiên dịch. Em biết, anh đưa em theo với.
"
"Em biết tiếng nước Khoa Lâm hả?"
"Đương nhiên rồi.
.
.
"
Cố Thiếu Diễm im lặng vài giây. Cuối cùng tình cảm chiến thắng lý trí, đồng ý yêu cầu của vợ mình.
Ngày hôm sau đến bộ phận quân nhân, Cố Thiếu Diễm liền báo cáo chuyện Đường Mộng biết tiếng nước Khoa Lâm. Đồng thời anh còn gọi điện cho bố mình, nhờ ông ấy giúp đỡ.
"Thằng nhóc thối, ra nước ngoài làm nhiệm vụ mà còn muốn mang theo vợ. Bộ không sợ người khác biết, nói đầu óc mình không tỉnh táo à?"
"Bố, bố không biết bản lĩnh của Mộng Mộng đấy thôi. Lần trước cô ấy còn giúp bố cứu mấy người đấy. Con dâu bố không yên tâm nên nhất quyết đòi đi theo, con cũng chẳng còn cách nào.
.
.
"
Khỏe miệng tổng tư lệnh Cố giật mấy cái. Ông đã ngồi ở vị trí này lâu như vậy rồi, sao có thể không nghe ra ngụ ý khoe khoang của con trai chứ.
"Cút cút cút, cút ngay.
"
Cố Thiếu Diễm không để ý đến giọng điệu của bố mình. Dù sao anh cũng biết chuyện này coi như xong rồi, như vậy về nhà cũng có thể báo cáo.
5 ngày sau, văn kiện có dấu mộc đỏ từ bên trên được chuyển đến bộ phận quân nhân của quân đoàn ba. Tổng tư lệnh cầm văn kiện, cố ý gọi Cố Thiếu Diễm và Đường Mộng đến văn phòng.
"Cái này.
.
. Tiểu Cố à, không ngờ vợ cậu giấu nghề lâu như thế. Cô ấy biết tiếng nước Khoa Lâm nữa sao?"
"Thân phận của bố mẹ vợ tôi, chắc hẳn thủ trưởng biết. Cô ấy biết chút tiếng nước Khoa Lâm cũng là chuyện bình thường.
"
Thủ trưởng vừa nghe liền nghĩ đến thân phận viện sĩ của bố mẹ Đường Mộng, trong nháy mắt cảm thấy quả thật như vậy.
"Hai người về thu dọn đồ đạc đi, chiều nay bên Kinh Thị sẽ phái máy bay quân dụng đến đón. Nhớ phải đảm bảo an toàn cho bản thân, quan hệ giữa nước ta với nước Khoa Lâm vẫn luôn rất căng thẳng. Lần này đến nước Khoa Lâm rất nguy hiểm, nhất định phải cẩn thận.
"
"Vâng, thủ trưởng. Chúng tôi đảm bảo hoàn thành nhiệm vụ.
"
"Được rồi, hai vợ chồng cô cậu mau thu dọn đồ đạc đi.
"
Những gì cần dặn dò đều đã dặn dò, những gì cần nhắc nhở cũng đã nhắc nhở, còn lại chỉ có thể dựa vào bản lĩnh đôi vợ chồng này.
Cố Thiếu Diễm đưa vợ về nhà, sau đó mới đến thao trường điểm binh. Xong xuôi hết cho bọn họ về thu dọn đồ đạc, 1 giờ chiều tập hợp tại thao trường.
Sau khi giải tán, Lăng Khải Minh với Cố Thiếu Diễm cùng nhau về nhà.
Biết Đường Mộng cũng đi, Lăng Khải Minh nhìn Cố Thiếu Diễm với vẻ kỳ lạ nói: "Anh vì không nỡ xa vợ nên mới đưa cô ấy đi, hay do cô ấy biết tiếng nước Khoa Lâm?"
"Do văn kiện từ trên đưa xuống, liên quan gì đến tôi.
"
"Anh thôi đi. Anh em chơi với nhau bao nhiêu năm rồi, tính anh thế nào tôi còn không biết sao? Nếu không phải anh báo cáo lên trên thì làm sao người ta biết được Đường Mộng có thể phiên dịch tiếng nước Khoa Lâm? Anh tưởng tôi là tên ngốc Nghiêm Đại Thịnh à?"
Nghiêm Đại Thịnh…
Trung đội trưởng Lăng, anh có biết lịch sự không vậy???
"Vợ tôi giỏi, điểm này cậu không thể phủ nhận được chứ?"
"Đúng, đồng chí Đường Mộng nhà anh giỏi thật nhưng mà.
.
.
"
"Nhưng cô ấy giỏi, lại biết tiếng nước Khoa Lâm. Đối với chúng ta có lợi rất lớn, điểm này cậu cũng không thể không thừa nhận chứ?"
".
.
.
"
"Vậy nên?"
Lăng Khải Minh không muốn nói gì nữa, chỉ muốn nghe kết luận cuối cùng của người anh em của mình.
"Bất kể vì tư tâm của tôi hoặc lý do nào khác, tóm lại cô ấy đi chỉ có lợi chứ không có hại, vậy là được rồi. Cậu quan tâm nhiều thế làm gì, có bản lĩnh thì đưa cả Tiểu Hạ nhà mình đi cùng đi.
"
Dứt lời, Cố Thiếu Diễm không để ý đến Lăng Khải Minh mà trực tiếp sải bước rời đi.
Lăng Khải Minh đứng tại chỗ tiêu hóa một lúc lâu. Hắn tức đến nỗi dậm chân, đứng đó chửi rủa bóng lưng của Cố Thiếu Diễm.
.
.
Về đến nhà, Cố Thiếu Diễm đứng ở cửa. Nhìn bóng lưng bận rộn của vợ mình trong nhà, trong lòng nhất thời cảm thấy vô cùng viên mãn.
"Về rồi à, đứng ngây ra đó làm gì? Còn không mau nấu cơm.
"
"Vâng, vợ yêu, anh làm ngay đây.
"
Thời điểm Cố Thiếu Diễm nấu xong cơm trưa, Đường Mộng cũng đã thu dọn xong đồ đạc của hai người. Mỗi người một cái ba lô, đặt trên ghế sofa.
"Anh kể cho em nghe về chuyện tàu tuần dương đó đi.
"
"Ừ, chắc em cũng biết năng lực chiến đấu trên biển của nước ta còn yếu. Không có vũ khí tiên tiến, dù có người cũng không thể tuần tra trên biển. Tàu tuần dương đó vốn của nước Khoa Lâm thải xuống, đối với bên kia vô dụng nhưng đối với chúng ta lại có giá trị nghiên cứu rất lớn.
"
"Chúng ta đã thương lượng xong giá cả, chuẩn bị đi trả tiền mua rồi à?"
"Không phải, vẫn chưa bàn bạc xong.
"
Đường Mộng xoa cằm.
.
. nghĩ đến đủ loại hành vi bá đạo của nước Khoa Lâm. Cô cảm thấy lần mua tàu tuần dương này, hẳn sẽ không thuận lợi.
.
.
Nhưng không sao, binh đến tướng chặn, nước đến đất ngăn. Dù có phải ăn trộm thì cô cũng phải mang được chiếc tàu tuần dương đó về.
.
.
Nhìn vợ cau mày, Cố Thiếu Diễm đau lòng đưa tay vuốt phẳng, dịu dàng nói: "Chuyện này không phải vấn đề của riêng em mà là của cả đất nước. Em không cần phải chịu áp lực quá lớn.
"
"Vậy thì chúng ta cần dùng gì để giao dịch? Tiền hả, nhưng tiền tệ của hai nước lại không thông dụng.
"
"Dùng vàng.
"
"Vàng.
.
. chà.
.
. thật tàn nhẫn.
"
"Vàng dự trữ lưu thông bên ngoài ít nhưng đất nước chúng ta vẫn có.
"
Đường Mộng cảm thấy theo tính cách của nước Khoa Lâm, nếu tên khốn này không hét giá trên trời thì cô sẽ chặt đầu mình xuống làm quả bóng cho chồng mình đá.
.
.
Ăn cơm xong, theo thường lệ Cố Thiếu Diễm rửa bát, Đường Mộng nằm đó tiêu hóa thức ăn. Chờ dọn dẹp xong hết, hai vợ chồng xách ba lô khóa cửa nhà đi về phía sân huấn luyện.
12 giờ 45 phút, sân huấn luyện đã tập trung hơn trăm người. Toàn những gương mặt Cố Thiếu Diễm đã cân nhắc kỹ lưỡng mới chọn ra.
Lần xuất phát đến nước Khoa Lâm này, Lăng Khải Minh cũng đi theo.
Ánh mắt Đường Mộng dừng lại trên người Lăng Khải Minh đang trợn trắng mắt.
Cô khó hiểu tiến lại gần chồng mình, nhỏ giọng hỏi: "Trung đội trưởng Lăng bị gì thế? Trợn trắng đến sắp hoa mắt rồi, mắt không thoải mái à?"
Ngửi thấy mùi thơm thanh nhã, Cố Thiếu Diễm cúi đầu nhìn xoáy tóc trên đỉnh đầu vợ mình. Anh ho khan hai tiếng rồi nói: "Đừng để ý đến cậu ấy. Thỉnh thoảng lại phát bệnh một lần, chờ quen là được.
"
"Phát bệnh? Sao trước kia em không biết mắt trung đội trưởng Lăng có vấn đề??"
Đường Mộng khó hiểu nhìn chồng mình, tìm kiếm một câu trả lời.
Cố Thiếu Diễm nhìn xung quanh vành tai hơi đỏ, nhanh chóng hôn lên môi vợ mình một cái, bỏ lại một câu: "Đợi sau này nói.
"
Anh chạy ra giữa sân bắt đầu cho mọi người tập hợp.
Ngoại truyện Đến Kinh Thị
Đường Mộng liếm môi, sao cứ cảm thấy hôm nay chồng mình kỳ lạ thế nhỉ?
Theo tiếng còi tập hợp vang lên, Đường Mộng hoàn hồn nhanh chóng chạy tới. Cô đi theo sau cùng của đội ngũ, cùng mọi người đến bãi đáp trực thăng.
Lúc này một chiếc trực thăng đang đỗ vững vàng ở đó.
"Toàn thể có mặt, 5 phút sau lên máy bay.
"
"Rõ.
"
Các chiến sĩ trả lời rất to, bước chân bắt đầu nhanh hơn. Theo từng hàng từng hàng lên máy bay, Cố Thiếu Diễm kéo Đường Mộng ngồi ở đuôi máy bay.
"Lăng Khải Minh, báo cáo quân số.
"
"Rõ.
"
Lăng Khải Minh đứng dậy báo số xác nhận số lượng người chính xác, bấy giờ mới cho máy bay cất cánh.
Cánh quạt trực thăng ầm ầm tạo nên một trận choáng váng, đưa mọi người lên trời. Chờ máy bay tiến vào tầng bình lưu, Cố Thiếu Diễm mới buông tay vợ mình ra.
"Không sao chứ?"
"Không sao.
"
Đùa à, cô có thể gặp chuyện gì nữa? Kiếp trước tàu chiến tinh tế còn lái được, hiện tại lại sợ một chiếc máy bay sao?
"Em ở đây nghỉ ngơi, anh ra ngoài xem một chút.
"
"Đi đi, không cần để ý đến em.
"
Đường Mộng biết lúc này Cố Thiếu Diễm không chỉ là chồng cô mà còn là chỉ huy của những chiến sĩ này. Từ lúc máy bay cất cánh, tính mạng của tất cả mọi người đều đặt trên một mình anh, không thể sơ suất được.
Máy bay bay hơn hai tiếng. Thời khắc chuẩn bị hạ cánh, Cố Thiếu Diễm mới trở về chỗ ngồi thắt dây an toàn.
Hạ cánh xong, cửa máy bay mở ra. Bên ngoài có mấy người đàn ông trung niên mặc quân phục, sau lưng họ là mấy chiếc xe tải quân dụng.
"Chỉ huy Cố, vất vả rồi.
"
"Thủ trưởng Tiền, thủ trưởng Phong, chính ủy Lan.
"
"Lên xe đi, tổng tư lệnh đang đợi mọi người ở quân bộ.
"
"Lên xe.
"
Xe quân sự rời khỏi sân bay, đi suốt một tiếng mới tiến vào quân khu Kinh Thị.
Chờ các chiến sĩ xuống xe, lập tức có người sắp xếp chỗ ở.
"Thủ trưởng Cố, đồng chí Đường, chúng ta đi thôi.
"
"Được.
"
Cố Thiếu Diễm giao nhóm chiến sĩ này cho Lăng Khải Minh.
Anh đi theo sau mấy vị sĩ quan đến văn phòng tổng tư lệnh, lúc này trong phòng làm việc đã có mấy người ngồi. Còn có hai vị nữ đồng chí khiến Đường Mộng không còn thấy mình lạc lõng nữa.
"Tiểu Cố, Tiểu Đường đến rồi à. Ngồi xuống đi, chúng ta họp trước đã.
"
Vài vị lãnh đạo quân bộ có mặt, cơ bản đều biết quan hệ bố con giữa Cố Thiếu Diễm với tư lệnh Cố, đồng thời cũng biết mối liên hệ giữa Đường Mộng cùng hai bố con nhà họ Cố.
Hơn nữa chuyện trước kia Đường Mộng từng âm thầm giúp tổng tư lệnh Cố hoàn thành mấy nhiệm vụ bí mật nguy hiểm, bọn họ cũng biết.
Hiểu rõ bản lĩnh của Đường Mộng, cho nên cũng thật lòng thích vị đồng chí hết lòng vì nước vì dân này.
Đối mặt với cô, mọi người không khỏi đều hòa nhã hơn rất nhiều.
Điều này khiến trong lòng hai vị nữ đồng chí bị hắt hủi kia mất cân bằng.
Dựa vào đâu chứ? Đều là nữ đồng chí, tại sao lại chênh lệch lớn thế??
Nhưng cũng tự hiểu đây là nơi nào, cho dù nội tâm chẳng thoải mái cũng sẽ không nói gì.
Tiếp theo tổng tư lệnh Cố nói sơ qua về những chi tiết chính của nhiệm vụ lần này.
"Lần này dù thế nào cũng phải lấy bằng được tàu tuần dương đó. Về giá cả, mọi người trao đổi nhiều hơn với bên nước Khoa Lâm vì ngân sách của chúng ta có hạn.
"
Thực ra tổng tư lệnh Cố cũng biết nhiệm vụ này không chỉ nguy hiểm mà còn rất khó. Nhưng vì sự phát triển của đất nước, bất kể ra sao cũng phải làm, bọn họ không có lựa chọn.
"Rõ, tổng tư lệnh.
"
Sau khi Cố Thiếu Diễm thể hiện thái độ, tổng tư lệnh Cố nhìn về phía Đường Mộng.
Đường Mộng: ".
.
.
" Ý gì đây?
"Đồng chí Đường có tự tin hoàn thành nhiệm vụ lần này không?"
"Báo cáo tổng tư lệnh, đảm bảo hoàn thành nhiệm vụ.
"
Đùa à, cô là ai chứ? Thượng tướng tinh tế, không nói đến số vàng cô cướp được từ mấy quốc gia thù địch trước đây đủ để mua được tàu tuần dương đó. Cho dù không mua được, cô cũng có thể trộm về nước.
Đến lúc đó chỉ cần nước Khoa Lâm không phối hợp.
.
.
Ha ha ha, cô thích nhất là không phối hợp, như vậy cũng giúp cô thu hồi vốn.
Không biết có phải ảo giác không, hai nữ đồng chí kia rõ ràng cảm thấy sau khi vị đồng chí Đường kia nói xong bốn chữ "đảm bảo hoàn thành", mọi người có mặt đều thở phào nhẹ nhõm. Thậm chí ngay cả vẻ mặt cũng thả lỏng.
Không nên như vậy chứ? Chẳng lẽ sau khi thủ trưởng Cố nói xong, mọi người phản ứng hơi chậm?
Hay tất cả đều cho rằng nữ đồng chí Đường kia giỏi ngoại ngữ, có thể dễ dàng hoàn thành chuyện này?
Nghĩ đến đây, hai vị nữ đồng chí kia nhìn Đường Mộng càng không thiện cảm.
"Ồ, đúng rồi. Đồng chí Đường, đây là người thuộc bộ ngoại giao, đồng chí Vương với đồng chí Lý. Bọn họ cũng là phiên dịch viên đi theo hỗ trợ. Hai vị đồng chí này, giao cho do cô dẫn dắt đấy.
"
"Tổng tư lệnh, tôi thấy như vậy không ổn.
"
"Đúng vậy. Tôi với đồng chí Lý được coi như đồng chí lâu năm của bộ ngoại giao, nghiên cứu về nước Khoa Lâm một thời gian dài. Dù thế nào cũng đáng tin hơn một cô gái trông còn trẻ tuổi chứ?"
"Ai cho các cô quyền ở đây chất vấn quyết định của tổng tư lệnh? Lần này cảnh cáo thôi, nếu còn có lần sau thì cả hai đừng hòng đi nữa.
"
".
.
.
"
Hai nữ đồng chí oan ức ngậm miệng, vẻ mặt rõ ràng không phục.
Đường Mộng mỉm cười không nói gì, mãi mãi đừng vì loại người thiển cận này mà chứng minh thực lực của mình.
Bởi vì.
.
. không xứng.
"Giải tán. Thư ký Hồ, làm phiền anh sắp xếp chỗ ở cho hai đồng chí phiên dịch lần này.
"
Câu nói này vốn không có gì nhưng lời tiếp theo của tổng tư lệnh Cố lại khiến hai đồng chí Vương, Lý cảm thấy rất ức chế.
"Mộng Mộng à, về nhà với bố. Mẹ biết con hôm nay đến nên đã mua đồ ăn từ sớm, bảo muốn làm đồ ngon cho con ăn.
"
"Vâng. Bố, chúng ta đi thôi.
"
Đường Mộng kéo Cố Thiếu Diễm, tiến lên đỡ tổng tư lệnh Cố đi ra ngoài.
Đi ngang qua hai vị nữ đồng chí hóa đá, Đường Mộng còn cười bảo người ta nhường đường cho.
"Cản đường rồi, làm phiền nhường đường.
"
"Cô.
.
.
"
Đường Mộng không thèm để ý đến họ, trực tiếp đi luôn.
"Tôi còn hỏi tại sao cô ta lại vênh váo, hóa ra dựa vào quan hệ.
"
"Không ngờ cả đời tổng tư lệnh Cố liêm khiết, vậy mà lại mở cửa sau cho con gái mình. Dựa vào đâu chứ, chẳng lẽ chỉ vì cô ta sinh ra trong gia đình tốt, có một người bố giỏi sao?"
"Được rồi, đừng tức giận nữa. Tức giận chỉ tổ hại mình thôi, ai bảo chúng ta không có một người bố tốt chứ. Gáng nhịn đi.
"
Đồng chí Vương càng khó chịu hơn, đồng thời cũng hạ quyết tâm nhất định phải cho Đường Mộng biết mặt.
Đường Mộng không biết suy nghĩ trong lòng của hai người nọ, lúc này cô đang trên xe về nhà.
"Bố, lâu rồi con không gặp bố mẹ. Dạo này sức khỏe bố thế nào, còn chỗ nào không khỏe không?"
"Không có, tốt lắm. Đợt trước con điều trị cho bố mẹ, sức khỏe của bố với bà ấy đã tốt hơn trước rất nhiều. Mùa đông này tay chân không còn lạnh nữa, lần đầu tiên cảm thấy trải qua mùa đông không quá gian nan.
"
"Vậy thì tốt. Nếu có chuyện gì, bố nhất định phải nói với con đấy.
"
"Yên tâm, nhất định rồi. Ôi, có con gái quả nhiên khác hẳn, chu đáo hơn con trai nhiều.
"
Cố Thiếu Diễm buồn cười nhìn bố ruột của mình, không nhịn được mà vạch trần nói: "Không nhờ có con trai, bố có thể tìm được con gái tốt như vậy à.
"
".
.
.
"
Biết rồi nhưng đâu cần nói ra như vậy. Ông ấy không khỏi muốn tát vào cái miệng không đáng yêu của anh một cái.