Xe đi qua chốt gác trực tiếp tiến vào khu nhà quân đội, dừng trước một căn biệt thự.
Đường Mộng xuống xe trước, đưa tay đỡ tổng tư lệnh Cố.
"Bố, bố đi chậm thôi.
"
"Được, được.
"
Mở cửa nhà, một bóng hình lao đến với tốc độ cực nhanh đâm vào lòng Đường Mộng.
"Thím, bế.
"
"Ái chà, con chậm một chút. Đừng đâm vào thím mình đấy.
"
Phía sau quả bom nhỏ còn có một vị nữ đồng chí trẻ tuổi, chính là vợ của anh cả Cố Thiếu Diễm. Cô ấy tên Nhiễm Mộ Vân.
"Anh cả, chị dâu, Tiểu Tinh, lâu rồi không gặp.
"
"Mộng Mộng, làn da của em khiến chị phải ghen tị lắm đấy. Sao không thấy em đen đi chút nào vậy?"
Nhiễm Mộ Vân khoác tay Đường Mộng đi vào, mắt sáng ngời nhìn khuôn mặt Đường Mộng. Vẻ mặt cô ấy có chút say mê.
"Chị dâu, không phải em gửi cho chị một bộ mỹ phẩm sao? Chị không dùng à?"
"Chị chưa nỡ dùng.
"
"Chị dùng đi, nửa tháng đảm bảo sẽ giống em.
"
"Thật không? Vậy chị về dùng ngay.
"
"Biết hai đứa tình cảm tốt rồi. Sắp đến giờ ăn cơm, còn không mau ngồi xuống?"
Mẹ chồng Đường Mộng là Trình Ngọc Anh từ trong bếp đi ra. Tay bưng một đĩa thức ăn, mỉm cười dịu dàng với hai cô con dâu.
"Mẹ, mẹ lại trổ tài xuống bếp rồi.
"
"Nghe nói con đến, mẹ vui lắm.
"
Trình Ngọc Anh nắm tay Đường Mộng, cẩn thận đánh giá người từ trên xuống dưới. Bà ấy cau mày quay sang nói với con trai mình: "Thằng ba này, con có chăm sóc tốt cho Mộng Mộng không đấy? Nhìn xem, gầy hơn lần trước đến rồi.
"
"...
.
"
Cố Thiếu Diễm thực sự không biết phải trả lời mẹ mình như thế nào, chỉ có thể mím môi tủi thân nhìn Đường Mộng.
Đường Mộng bị mẹ chồng đánh giá nên có chút ngượng ngùng. Cô vội kéo bà ấy ghế ngồi xuống, cứng nhắc chuyển chủ đề.
Bữa tối diễn ra vô cùng hòa thuận. Từ khi Đường Mộng theo Cố Thiếu Diễm về nhà chồng một lần, cô đã hoàn toàn cảm nhận được sự ấm áp từ nhà chồng.
Từ vấn đề ăn mặc, ở hay đi lại đều vô cùng toàn diện. Ngay cả bố mẹ đẻ của cô cũng nói rằng mình hoàn toàn không làm được như vậy.
Thấy nhiều người quan tâm như vậy, Đường Mộng cảm thấy mình thực sự rất hạnh phúc.
Buổi tối, vợ chồng tắm rửa xong về phòng. Cố Thiếu Diễm ôm người đẹp vào lòng.
Nhìn cô vợ nằm trong lòng buồn ngủ, anh đau lòng hôn lên trán cô nói: "Vất vả cho em rồi, trò chuyện với bọn họ đến tận bây giờ.
"
"Không sao, em rất vui. Có thể có anh mà còn được nhà chồng yêu thương.
"
"Ồ? Trái tim em thật lớn, vậy mà còn có thể chứa người khác. Không giống trái tim anh, chỉ có thể chứa một mình em.
"
Đường Mộng quay người nhìn người đàn ông đã ở bên mình hai năm.
Cô trừng mắt nhìn anh một cái, đưa tay chọc vào trán anh: "Cố thủ trưởng, phiền anh trưởng thành một chút được không? Trẻ con quá.
"
"Thế.
.
. Cố thủ trưởng trẻ con như vậy, Cố phu nhân có thích không?"
"Đừng đùa, em muốn ngủ rồi.
"
Rõ ràng Cố thủ trưởng của chúng ta không muốn từ bỏ cơ hội này, cứ làm nũng với Đường Mộng để cô đưa ra câu trả lời.
Bị làm nũng đến thở hổn hển, cuối cùng Đường Mộng thỏa hiệp: "Thích, em thích lắm.
"
"Thật không? Anh thấy em nói có vẻ không thật lòng.
"
"Anh còn để em ngủ không?"
"Được rồi, không trêu em nữa. Vợ ngủ đi, ngủ ngon.
"
Cố Thiếu Diễm không nỡ xa vợ mình, ngoan ngoãn ôm lấy thân hình mềm mại trong lòng. Không lâu sau đã chìm vào giấc ngủ say.
Sáng sớm, nhà họ Cố dưới sự chỉ huy của Trình Ngọc Anh đặc biệt trật tự. Hôm nay là ngày Cố Thiếu Diễm và Đường Mộng lên đường đến nước Khoa Lâm. Hành trình này không biết phải mất bao lâu, Trình Ngọc Anh đặc biệt chuẩn bị rất nhiều bữa sáng đặc trưng của Bắc Kinh.
Trên bàn ăn, bà ấy liên tục gắp thức ăn vào bát Đường Mộng.
"Mẹ, đủ rồi, đủ rồi mà.
"
Hôm nay Đường Mộng mặc một bộ quân phục mới, khí thế rất giống Cố Thiếu Diễm.
"Mộng Mộng, hôm nay em mặc bộ đồ này đẹp thật. Đúng là vợ của em ba, khí chất giống nó quá.
"
Anh cả Cố Thiếu Phong hiếm khi mở miệng nói một câu như vậy.
Mọi người đều đồng ý.
Đường Mộng chỉ cười chứ không nói gì. Kiếp trước cô mặc nhiều rồi, có một số thứ đã ngấm vào xương tủy không thể mất đi được.
Ăn xong, mọi người lại một lần nữa lên xe quân đội trở về quân khu. Quân nhân trực tiếp lái đến sân đỗ máy bay.
"Tổng tư lệnh Cố.
"
"Cố thủ trưởng.
"
"Đã chuẩn bị xong hết chưa?"
"Báo cáo, đã tập hợp xong hết rồi.
"
"Kiểm tra hết trang thiết bị luôn rồi sao?"
"Vâng, đã kiểm tra hết rồi.
"
"Ừ. Nhiệm vụ lần này rất khó khăn, liên quan đến sự phát triển của Tổ quốc. Phải dùng mọi cách để hoàn thành nhiệm vụ, mọi người đã nghe rõ chưa.
"
"Đảm bảo hoàn thành nhiệm vụ.
"
"Tốt, các đồng chí đại diện cho bộ mặt và hình ảnh của Tổ quốc. Đến đó không chỉ cẩn thận mọi nhất cử nhất động, còn phải chú ý an toàn biết không?"
"Thưa tổng tư lệnh, đã rõ.
"
"Được, xuất phát.
"
Cố Thiếu Diễm vẫy tay cho các chiến sĩ lên máy bay trước. Theo sau có ba phiên dịch viên, cuối cùng đến anh và Lăng Khải Minh.
"Bố, bố về đi. Nhớ chú ý giữ gìn sức khỏe.
"
"Thiếu Diễm này, với tư cách là một người bố, bố muốn nhắc nhở con nhất định phải chú ý an toàn. Bảo vệ tốt bản thân với Mộng Mộng, mọi người ở nhà chờ hai đứa khải hoàn trở về.
"
"Được.
"
Cố Thiếu Diễm vỗ vào vai bố mình.
Anh quay người sải bước vào khoang máy bay, đồng thời ra lệnh cất cánh.
Máy bay trượt khỏi đường băng, thẳng tiến lên mây xanh. Chở theo hy vọng của toàn bộ Tổ quốc, hướng về nước Khoa Lâm.
Đi qua quốc gia trung chuyển đầu tiên, Cố Thiếu Diễm chỉ huy mọi người xuống máy bay chờ đợi.
Mặt hai phiên dịch viên kia tái nhợt. Vừa bước xuống máy bay, cả hai đứng sang một bên dựa vào nhau.
Chỉ thấy Đường Mộng ung dung đứng đó, nhìn máy bay tiếp nhiên liệu như không có chuyện gì. Thậm chí cô còn được Cố thủ trưởng đích thân đưa nước nóng, khiến hai phiên dịch kia ghen tị đến nỗi sắc mặt nhăn nhó.
"Nghỉ ngơi ở đây một tiếng, sau đó chúng ta tiếp tục bay. Nửa đêm còn phải dừng ở một điểm trung chuyển để tiếp nhiên liệu, sáng mai sẽ đến nơi.
"
"Chuyến này phải mất hơn hai mươi tiếng, lâu thật đấy.
"
"Đúng vậy, đi vòng gần nửa vòng Trái đất.
"
Bây giờ đang vào mùa xuân, gió đêm vẫn hơi lạnh. Cố Thiếu Diễm lấy một chiếc áo khoác quân đội khoác lên người Đường Mộng, cuối cùng quay về đội ngũ chỉ huy.
Lúc này hai phiên dịch viên kia khạc một bãi nước bọt, giọng không to không nhỏ nói: "Hồ ly tinh, chỉ biết quyến rũ đàn ông. Tôi xem đến nơi rồi, cô ta còn làm được trò trống gì.
"
"Đúng vậy.
"
Đường Mộng quay người, nhìn hai người bằng ánh mắt lạnh lùng.
"Cố thủ trưởng là chồng tôi, tôi thân thiết với chồng tôi thì liên quan gì đến các người? Không ăn được nho nên bảo nho chua. Nếu không kiềm chế được cái miệng, có tin tôi sẽ tát cho các người mấy cái không?"
Hai phiên dịch viên: .
.
.
Vừa nãy còn la hét, lúc này ngoan như chim cút.
Ở Kinh Thị, ai mà không biết Cố Thiếu Diễm là con trai của tổng tư lệnh Cố, hơn nữa uy tín trong quân đội không kém gì bố mình.
Chọc vào nhân vật như vậy, đừng nói đến cả hai chỉ là phiên dịch nhỏ bé, ngay cả bộ trưởng bộ ngoại giao cũng phải ngoan ngoãn nghe lời trong trường hợp bị xử lý.
Ngoại truyện: Không ngờ có ngày làm trò với con rối
Sáng sớm, ánh mặt trời mới mọc, trực thăng đã hạ cánh tại sân bay quân sự Kha Nhĩ Bách, thủ đô nước Khoa Lâm.
Lúc này trên sân bay có hai hàng lính nước Khoa Lâm đứng nghiêm chỉnh, còn có năm xe tải quân sự với ba chiếc xe ô tô nhỏ.
Cửa khoang máy bay mở ra, Cố Thiếu Diễm cùng Lăng Khải Minh xuống máy bay trước, theo sau có Đường Mộng và hai phiên dịch khác.
"Ồ, những người bạn đến từ đất nước xa xôi, mọi người vất vả rồi. Tôi là thượng tá Uy Nhĩ của nước Khoa Lâm.
"
Đường Mộng phụ trách phiên dịch cho Cố Thiếu Diễm, Tiểu Vương phụ trách Lăng Khải Minh, Tiểu Lý phụ trách những người lính đi theo.
Chỉ có điều.
.
.
Trình độ phiên dịch của ba người không cùng một đẳng cấp.
Bên Cố Thiếu Diễm phiên dịch theo thời gian thực. Sau khi Uy Nhĩ vừa nói xong, anh đã đưa tay ra giới thiệu bản thân một cách đơn giản.
Thế mà bên Lăng Khải Minh vẫn còn ngơ ngác nhìn Tiểu Vương, ánh mắt không tin hỏi cô ta như kiểu “Cô nói cái gì vậy?”.
May mà Lăng Khải Minh phản ứng nhanh, hắn không hiểu lời Tiểu Vương nói nhưng có thể hiểu lời Cố Thiếu Diễm.
Đợi anh đáp xong, Lăng Khải Minh tiến lên nắm tay thượng tá Uy Nhĩ, đồng thời cũng giới thiệu bản thân một cách ngắn gọn.
Tất nhiên, lời hắn nói cũng do Đường Mộng phiên dịch.
"Ồ, vị tiểu thư xinh đẹp này, phát âm của cô chuẩn quá. Giống hệt tôi vậy, cô thật tài giỏi.
”
"Cảm ơn.
"
Đường Mộng lịch sự đáp lại, bày tỏ lời cảm ơn của mình.
Uy Nhĩ mỉm cười quay người dẫn mọi người đi về phía trước.
Cố Thiếu Diễm nhân cơ hội này đến gần Đường Mộng, nhỏ giọng hỏi: "Câu cuối cùng đối phương nói là gì? Em trả lời thế nào?"
"Thượng tá nói phát âm của em nói rất chuẩn, em bèn nói cảm ơn.
"
"Vợ anh giỏi thật.
"
"Đừng có đùa, nơi công cộng chú ý một chút.
"
Đường Mộng liếc anh một cái.
Anh đứng nghiêm chỉnh ở vị trí của mình, ngoan ngoãn lên xe cùng mọi người.
Đoàn xe đi được một tiếng thì dừng lại trước cổng chính của một tòa lâu đài cổ. Uy Nhĩ xuống xe đích thân mở cửa xe.
"Đây là lâu đài của thượng tướng Hoa Nhĩ, thủ lĩnh tối cao của quân đội chúng tôi. Mọi người cứ ở đây mấy ngày, buổi đấu giá chính thức diễn ra vào tối ngày kia. Đến lúc đó tôi sẽ cử người đến đón.
Ở đây có quản gia và đầy đủ người hầu, các vị cần gì cứ nói trực tiếp với quản gia là được.
"
"Thượng tá Uy Nhĩ, xin hỏi quản gia ở đây có nói được tiếng nước tôi không?"
"Tiểu thư xinh đẹp, quản gia không biết đâu.
"
"Vậy phiền thượng tá giúp chúng tôi đổi một người khác, nếu không thì không tiện lắm.
"
Nụ cười của Đường Mộng rất đúng mực nhưng lời nói ra lại không cho phép từ chối.
Uy Nhĩ vốn đang nở nụ cười tiêu chuẩn. Sau khi nghe câu này hơi cứng đờ một lát, mấy giây sau trở lại bình thường.
"Được. Tiểu thư xinh đẹp, tôi sẽ đi làm ngay.
"
Uy Nhĩ quay người rời đi, nụ cười trên mặt biến mất.
Lúc này, phiên dịch Vương với phiên dịch Lý như tìm được lỗi của Đường Mộng, trực tiếp nhảy ra trước mặt cô chỉ trích: "Đồng chí Đường, chỗ này không phải trong nước, phiền cô nhịn một chút được không?
Đừng quên mục đích của chúng ta khi đến đây. Một khi cô làm hỏng chuyện, tôi xem cô về nước sẽ báo cáo thế nào.
"
Đường Mộng không nói hai lời, tát thẳng vào mặt cả hai.
"Những lời tôi nói trước đó, các người đều quên rồi sao? Đừng có chạy đến trước mặt tôi mà nhảy nhót, tôi thấy ghê tởm lắm.
Ở đây có hàng trăm người lính không hiểu tiếng Khoa Lâm. Không chịu đổi một người quản gia biết tiếng nước mình, chẳng lẽ mấy người muốn bám theo sau quản gia, ai có việc gì tìm ông ta thì các người sẽ đi theo phiên dịch chắc?
Nếu chiến sĩ của chúng ta vì không thông ngôn ngữ mà cuối cùng chỉ có thể tự giải quyết mọi chuyện. Lỡ có chuyện gì xảy ra, ai chịu trách nhiệm đây?
Tôi không nghĩ các cô ngu ngốc như vậy đấy. Việc này vốn dĩ phải do nước Khoa Lâm nên cân nhắc, đám người đó muốn cho mình một bài học thì chúng ta cũng phải tiếp chứ?"
"Tôi.
.
. tôi.
.
.
" Hai người nhất thời không biết nói gì.
Lăng Khải Minh bước tới, đối mặt với hai người. Hắn dùng nghiêm giọng quát: "Ban đầu thấy các cô hăng hái như vậy, tôi còn tưởng tài giỏi lắm. Kết quả chẳng hiểu người ta nói gì, thế mà không biết lấy đâu ra mặt mũi đến đây gây phiền phức cho đồng chí Đường.
Có thời gian làm mấy trò vô bổ, không bằng tăng cường kiến thức cho bản thân đi.
"
Hai người phiên dịch hoàn toàn mất mặt, cúi đầu vội vã bỏ đi.
"Thôi được rồi, sắp xếp chỗ ở cho mọi người đi.
"
"Vâng.
"
Cả tòa lâu đài rất lớn, tổng cộng có sáu tầng. Ngoài tầng một có phòng khách, phòng ăn thì năm tầng còn lại, mỗi tầng có hai mươi phòng. Với con số một trăm phòng, mọi người ở khá thoải mái.
Ngày đầu tiên, Cố Thiếu Diễm không cho mọi người tập luyện gì để dưỡng sức, nâng cao cảnh giác.
Tốc độ của Uy Nhĩ rất nhanh, không chỉ đổi được người quản gia biết tiếng nước Ngũ Tinh mà còn đổi hết người hầu cả trong lẫn ngoài. Tốc độ này khiến Đường Mộng cũng như mọi người khẳng định được phỏng đoán trước đó.
Vốn dĩ có sự chuẩn bị từ trước, thế mà vẫn đưa cho bọn họ một người quản gia không biết tiếng Ngũ Tinh. Coi như có thể thấy rõ dụng ý rồi.
Bữa trưa được chế biến theo khẩu vị của mọi người, nguyên liệu do quản gia ra ngoài mua. Trước khi ăn Đường Mộng đã để Tiểu Mộng quét thử, không phát hiện vấn đề gì.
Ăn xong, mọi người vẫn hoạt động tự do. Cố Thiếu Diễm giao nơi này cho Lăng Khải Minh, sau đó kéo Đường Mộng về phòng.
"Vợ, em có dự định gì không?"
Đường Mộng nhìn Cố Thiếu Diễm bằng ánh mắt khen ngợi, đúng là chồng mình.
"Trước tiên chúng ta phải tìm hiểu xem kho dự trữ vàng của nước Khoa Lâm ở đâu. Còn có kho vũ khí và vị trí tài liệu nghiên cứu của họ.
"
"Em định.
.
.
"
"Một mẻ lưới bắt hết không tốt à?"
"Được, rất tốt. Sáng kiến của vợ vô cùng hợp ý anh. Có điều Uy Nhĩ chắc chắn sẽ cho người canh giữ ở cửa. Quan trọng nhất là với khuôn mặt phương Đông như chúng ta, đi lại ở nước Khoa Lâm không tiện lắm.
"
"Không sao, em có cách.
"
Mạng lưới của nước Khoa Lâm tốt hơn một chút so với Ngũ Tinh.
Đường Mộng trực tiếp để Tiểu Mộng tìm một người chuyên làm nghề phi pháp, truyền đạt yêu cầu của mình cho đối phương. Đồng thời đưa ra một khoản tiền lớn làm thù lao, thành công khiến người nọ đồng ý giúp mình làm việc.
Đường Mộng không chỉ để người điều tra thông tin Kha Nhĩ Bách mà còn của cả nước Khoa Lâm. Chỉ với con tàu vũ trụ nhỏ của cô, chạy bảy tám nơi trong một đêm không thành vấn đề.
Rất nhanh đã đến giờ ăn tối, người tên Ước Hàn đó đã thông qua Tiểu Mộng truyền tin cho cô, đồng thời còn gửi một bản phác thảo vẽ tay.
Ăn xong, Đường Mộng quyết định hành động.
"Vợ.
.
. em thực sự không định mang anh theo sao?"
Cố Thiếu Diễm tủi thân, đáng thương ngồi ở mép giường. Anh nhìn vợ mình trang bị vũ trang từ đầu đến chân.
"Anh ở lại đây giúp em đánh lạc hướng. Em đi một mình, ngoan ngoãn đợi em về.
"
Mặc dù rất không muốn nhưng Cố Thiếu Diễm tự hiểu bản thân đi theo sẽ không có lợi cho ai.
Anh đành làm theo kế hoạch đã bàn bạc, lấy con rối Đường Mộng để lại đặt trước cửa sổ. Còn mình đứng đối diện làm đủ trò với con rối.
Chết tiệt, lúc này Cố Thiếu Diễm cảm thấy mình đúng là một tên súc sinh. Ai mà ngờ có một ngày anh lại đi làm trò với một con rối.
.
.
Ngoại truyện: Điểm đến đầu tiên, đột nhập phòng thí nghiệm
Đường Mộng nhanh nhẹn trèo tường, tránh né những người giám sát trong bóng tối.
Cô nhanh chóng tìm thấy một khu rừng rậm.
Lấy con tàu vũ trụ nhỏ của mình ra khỏi không gian, dùng tốc độ ánh sáng tiến về phía điểm đến đầu tiên hôm nay.
Thành phố Đông Đan Ni cách Kha Nhĩ Bách hơn một nghìn km, nơi đây có một số phòng thí nghiệm quan trọng của nước Khoa Lâm. Vì gần cảng quốc tế Vượng Đức Nhĩ nên việc vận chuyển vật liệu thí nghiệm hay bán thành phẩm sang các nước lân cận đều rất thuận tiện.
"Tiểu Mộng, ở đây có bao nhiêu phòng thí nghiệm quan trọng?"
"Chủ nhân, có tổng cộng năm phòng thí nghiệm. Trong đó gồm ba phòng thí nghiệm nghiên cứu vũ khí, một phòng nghiên cứu tên lửa và một phòng nghiên cứu dược phẩm.
"
"Có tận ba phòng thí nghiệm vũ khí lận?"
"Đúng vậy, ở đây còn có hai nhà máy sản xuất vũ khí siêu lớn với ba thương gia buôn vũ khí. Theo Ước Hàn nói, tối nay sẽ có một lô hàng được vận chuyển đến các nước khác qua cảng biển Vượng Đức Nhĩ.
"
Nghe đến đây, mắt Đường Mộng sáng lên.
Tuyệt, không chỉ có phòng thí nghiệm mà còn có cả nhà máy sản xuất vũ khí. Nơi có thương gia buôn vũ khí thì chứng tỏ ở đây có kho hàng, huống hồ tối nay còn có một lô hàng chuẩn bị xuất đi.
Phát tài rồi, lần này mọi thứ đều thuộc về cô.
Cô thu hồi tàu vũ trụ, lấy chiếc xe siêu tốc đã đổi bằng vàng trước khi xuất ngoại ra. Cô để Tiểu Mộng nhập địa chỉ của ba phòng thí nghiệm vũ khí vào xe.
Vừa nhấn ga, chỉ thấy một bóng đen màu bạc trắng biến mất trong màn đêm.
Phòng thí nghiệm chắc chắn không dễ vào. Trước khi đến gần phòng thí nghiệm, Đường Mộng đã thu xe lại.
Cô thay một bộ đồ tác chiến bó sát màu đen, mang một đôi ủng da, thắt lưng mang hai khẩu súng lục cùng với một khẩu súng laser, mắt cá chân còn nhét hai con dao găm.
"Chủ nhân, tường phòng thí nghiệm này có điện. Muốn vào phải cắt lưới điện mới được.
"
"Vậy cắt thôi.
"
Trong lúc Tiểu Mộng đổi một chiếc kìm cách điện, cô chạy đà trèo lên tường. Một tay bám vào đầu tường, tay kia bắt đầu cắt lưới điện.
Cắt một lỗ hổng, Đường Mộng cất kìm cách điện. Hai tay dùng chút sức, cả người đã lật sang bên kia.
Kiến trúc của phòng thí nghiệm là một tòa nhà năm tầng theo phong cách Châu Âu. Thời đại này hệ thống giám sát chưa thể phổ biến, chỉ có thể dựa vào nhân công để bảo vệ an toàn. Nhờ đó giúp Đường Mộng tiết kiệm không ít phiền phức.
"Tiểu Mộng, bản đồ.
"
Đường Mộng ngẩng đầu, một bản đồ lập thể xuất hiện trên đồng hồ điện tử trên cổ tay cô. Trên đó có thể nhìn rõ từng tầng có bao nhiêu người.
"Dưới lòng đất này còn có người sao?"
"Đúng vậy, chủ nhân.
"
Tìm một nơi tối, Đường Mộng cạy cửa sổ.
Cô nhẹ nhàng vào phòng thí nghiệm. Để tiết kiệm thời gian, cô không lấy hết tài liệu của tất cả các phòng mà chuẩn bị lấy tài liệu ở tầng hầm đã hoàn thành thử nghiệm và đưa vào sản xuất.
Tình hình hiện nay của Ngũ Tinh không thích hợp để đầu tư nhiều nhân lực cũng như tiền của vào việc nghiên cứu thành quả thí nghiệm mà người khác đã làm một nửa. Như vậy quá lãng phí thời gian, trực tiếp lấy kết quả mới có thể tham khảo để tạo ra vũ khí mới cho đất nước mình.
Tránh được lính canh ở tầng một, Đường Mộng như một chú mèo men theo cầu thang xuống tầng hầm. Trước cửa kho tài liệu có hai chiến sĩ, hơn nữa tầng một cũng có đội tuần tra đi lại. Muốn vào mà không bị phát hiện, không thể hạ trực tiếp canh cửa được.
Đã vậy.
.
. chỉ còn cách liều mạng.
Thò đầu ra nhìn đội tuần tra đi theo hướng ngược lại với kho tài liệu, tay Đường Mộng nhanh chóng lóe lên.
Cô cầm một cây kim gây mê phiên bản nhỏ bắn vào cổ hai người. Cả hai cứ như vậy mà trợn tròn mắt, nhìn thẳng về phía trước. Thực ra não chỉ ngừng hoạt động, rơi vào trạng thái hôn mê.
Ngoại truyện: Đến cảng lấy vũ khí
Lấy chìa khóa vạn năng ra, Đường Mộng mở cửa kho tài liệu. Cô nhanh chóng quay người vào trong rồi đóng cửa lại.
Khoảng thời gian sau bắt đầu thu dọn mà không kiêng nể gì.
Các túi hồ sơ được xếp ngay ngắn trên giá, Đường Mộng không có thời gian xem. Lúc này cô giống như một công cụ vô tình, chỉ phụ trách thu dọn.
.
.
Sau 20 phút, Đường Mộng thở phào nhẹ nhõm vì vừa dọn sạch kho tài liệu.
Chết tiệt, quả thật không phải việc dành cho con người.
Cô nhẹ nhàng đi đến cửa, áp tai vào cửa để cẩn thận lắng nghe động tĩnh của lính tuần tra bên ngoài.
Khi tiếng bước chân ngày càng xa mình, Đường Mộng ước lượng thời gian.
Cô vội vàng lách khỏi kho tài liệu rồi đóng cửa lại, khom người biến mất ở góc cầu thang.
Men theo cầu thang đến căn phòng mình đã vào trước đó để trở lại sân, trèo tường thành công thoát khỏi phòng thí nghiệm này.
Hai phòng thí nghiệm còn lại về cơ bản đều làm theo cách cũ. Nơi để tài liệu cũng gần giống như nhau, không cần tốn quá nhiều công sức.
Đường Mộng xem thời gian, đã trôi qua 2 tiếng.
Vừa hay đếm đêm khuya, chỉ còn một giờ nữa là đến lúc vận chuyển vũ khí.
Cô gấp gáp khởi động xe, dựa theo chỉ dẫn của hệ thống định vị mà phóng nhanh đến cảng.
Chỉ còn 20 phút nữa thôi.
Cảng quốc tế Vượng Đức Nhĩ sáng đèn, hàng chục chiếc ô tô vây thành hình quạt. Trước xe có hàng chục người đứng, tất cả đều nhìn con tàu chở hàng khổng lồ phía trước cảng.
"Tiểu Mộng, đổi đồ lặn.
"
"Vâng, chủ nhân.
"
Đường Mộng chạy nhanh về phía xa đám đông, dừng lại ở nơi không xa bờ biển để thay đồ lặn.
Thay xong, cô bám vào dây thừng lặn thẳng xuống đáy biển, bơi về phía con tàu chở hàng.
"Tiểu Mộng, quét tàu chở hàng. Sẵn tiện tìm nơi có thể lên.
"
"Vâng, chủ nhân.
"
Tiểu Mộng nhanh chóng tính toán dữ liệu, cuối cùng đưa ra một câu trả lời: "Chủ nhân, góc trên bên phải của tàu chở hàng khá mỏng manh. Nếu cô có thể nhanh chóng đục thủng đáy tàu sẽ có khoảng 10 phút để lấy hàng.
"
"Chỗ đó cách địa điểm đặt vũ khí xa không?"
"Khá xa. Đáy tàu thuộc bộ phận động lực, cô phải đến tầng trên của bộ phận động lực mới được.
"
Lần này Đường Mộng thực sự cạn lời.
Ở Ngũ Tinh, cô chưa từng lao động để kiếm công điểm. Kết quả chạy ra nước ngoài phải làm việc chân tay à?
Nhưng nghĩ đến số vũ khí đó, Đường Mộng thấy cũng đáng.
Bơi đến vị trí mà Tiểu Mộng nói, Đường Mộng trực tiếp lấy ra một khẩu súng laser bắn thẳng vào vị trí yếu nhất của đáy tàu.
Chờ tạo ra một lỗ hổng lớn, cô tiến vào tàu chở hàng.
Quan sát cấu trúc đáy tàu một lượt, đột nhiên trong đầu lóe lên ý tưởng.
"Tiểu Mộng, đáy tàu này là một khối liền mạch không có ngăn cách, vậy có thể ngay phía trên là vị trí kho hàng. Cậu nói xem nếu tôi trực tiếp đục thủng kho hàng ở đó.
.
. có thể lấy vũ khí trực tiếp mà không cần phải đi vòng ra ngoài chăng?"
Tiểu Mộng: ".
.
.
"
Chủ nhân, cô tuyệt đối là cao thủ ăn trộm.
"Chủ nhân, đi về phía sau mười mét.
"
Mặc đồ lặn ít nhiều cũng ảnh hưởng đến tốc độ tiến lên của cô. May mà con tàu hiện tại không thông minh như tàu tinh tế. Đợi đến khi thông tin tàu bị rò rỉ đến phòng thuyền trưởng, nhanh nhất cũng phải mất mười phút.
Trong khoảng thời gian mười phút, cô có thể làm được nhiều chuyện lắm.
Lấy súng laser ra, Đường Mộng một lần nữa bắn thủng con tàu.
Cô trèo lên kho hàng, vung tay thu hết tất cả các thùng hàng được xếp bên trong vào trang viên. Vừa quay người định đi thì cửa kho hàng bị mở ra.
"Cô là ai, tại sao lại xuất hiện ở đây?"
Nhìn hai người cầm sổ với bút trên tay, Đường Mộng đoán rằng bọn họ có thể là lính kiểm tra kho hàng. Cô nhanh chóng rút hai khẩu súng có gắn ống giảm thanh ở thắt lưng, một phát bắn một người. Chỉ hai phát đã giải quyết xong, trực tiếp rời đi.
Ngoại truyện: Ba thương gia buôn vũ khí này cũng biết chơi thật đấy
Ngay khi Đường Mộng chuẩn bị rời khỏi mặt biển, giọng nói lo lắng của Tiểu Mộng truyền đến từ trong đầu cô.
"Chủ nhân, phía sau có hơn mười người đuổi theo.
"
"Còn bao xa?"
"Còn cách cô năm mươi mét.
"
Đường Mộng tính toán khoảng cách, phát hiện thời gian không đủ. Cô tháo súng ở thắt lưng, hai tay cầm súng bắt đầu bắn về phía sau.
Dám bắn súng dưới đáy biển bởi Đường Mộng dựa vào vũ khí tiên tiến của mình.
Đám người ở Khoa Lâm này dù có thông minh đến đâu thì tạm thời cũng không có cách nào vượt qua được sức cản của nước để gây khó khăn cho việc sử dụng súng.
Vì vậy ở dưới đáy biển, họ chỉ có thể sử dụng súng ở cự ly gần. Điều này đã tạo điều kiện thuận lợi cho Đường Mộng.
Vừa bơi về phía bờ biển, vừa bắn về phía sau. Đường Mộng không quan tâm đến độ chính xác, chỉ cần khiến đám người đó kiêng dè là đủ.
Sau khi nổi lên mặt nước, Đường Mộng nhét đồ lặn vào trang viên.
Cô thay giày chạy nhanh đến căn nhà nhỏ bên bờ cảng, nhanh chóng vào trang viên.
Tận dụng chênh lệch thời gian giữa trang viên với thế giới bên ngoài, cô thoải mái tắm nước nóng, ăn chút đồ ăn để bổ sung năng lượng. Kế đó mới sảng khoái xuất hiện trong căn nhà nhỏ, lúc này đám người theo sau cô chỉ vừa lên bờ.
"Ồ, danh hiệu tay súng thần sầu của tôi quả thật danh bất hư truyền.
"
Thị lực của Đường Mộng rất tốt, ngay cả vào ban đêm cũng có thể nhìn rõ tình hình trên mặt biển.
Bốn xác chết đang trôi nổi do bốn phát súng của cô tạo thành.
"Để các người xem bà đây lợi hại thế nào.
"
Đường Mộng giơ một khẩu súng laser lên, bình thản bắn.
Hơn mười người, chưa đầy hai phút đã bị bắn hết.
Bấy giờ nhóm người trên tàu bắt đầu kiểm tra đáy tàu. Riêng người tiếp ứng trên bờ đều nghe thấy tiếng súng, chạy về hướng này.
Đường Mộng lấy chiếc xe siêu tốc ra.
Cô hạ cửa sổ, ném một quả bom đặc biệt về phía đám đông.
Tiếp theo dứt khoát đạp ga trong lúc tiếng nổ vang lên, ánh lửa chiếu sáng cả cảng biển. Một chiếc xe màu bạc xám mang đầy tính công nghệ, phóng nhanh rời đi dưới ánh lửa.
"Tiểu Mộng, điểm đến tiếp theo, kho hàng của thương gia buôn vũ khí.
"
"Vâng, chủ nhân. Điểm đến đã được đồng bộ với hệ thống định vị trên xe, mời chủ nhân xem.
"
Đường Mộng tranh thủ nhìn một cái, phát hiện mối quan hệ của ba thương gia buôn vũ khí này không hề bình thường. Ngay cả kho hàng cũng đặt ở cùng một nơi, muốn đánh sập cả ổ không phải là chuyện dễ dàng sao?
Đợi đến khi dựa theo hệ thống định vị đến gần đích đến, cô mới phát hiện bản thân quá lạc quan.
Dựa vào cửa xe, cô đau đầu nhìn đỉnh núi.
Đám quỷ này khôn thật, biết chọn chỗ đặt kho hàng quá đấy. Đường lên núi chỉ có một, mỗi điểm rẽ đều có đèn pha cũng như một chốt gác. Không nhắc đến vấn đề lái xe lên núi sẽ tạo ra động tĩnh, ngay cả khi không có động tĩnh cũng không thể lặng lẽ đi lên.
Cô quay trở lại xe nghiên cứu kỹ hệ thống định vị, phát hiện ra rằng ba kho hàng của ba thương gia buôn vũ khí này được chia thành nhiều tầng, từng tầng một cao hơn.
.
.
Kho hàng lớn nhất nằm trên đỉnh núi.
Đã không thể lặng lẽ lên núi, vậy thì.
.
.
Bắt đầu thôi.
"Tiểu Mộng, trực thăng.
"
"Vâng, chủ nhân.
"
Một chiếc trực thăng đen thui xuất hiện trước mặt Đường Mộng. Trên đó không có bất kỳ hoa văn nào, thân máy bay toàn màu đen mang đến cho người ta cảm giác rất bí ẩn.
Thu xe vào trang viên, đi đến buồng lái.
Đường Mộng mở máy quét nhiệt, bật nguồn trực thăng. Sau khi xác nhận mọi thứ bình thường, cô đẩy cần gạt.
Tiếng gầm rú của cánh quạt trực thăng vang lên. Ngay sau đó, đèn pha trên núi lập tức bắt đầu chuyển động không theo quy luật.
Ngoại truyện: Lại còn nhiều cảm xúc như vậy
Đèn pha bắt đầu khóa mục tiêu, ngay sau đó tiếng nổ súng vang lên.
Đường Mộng không chút sợ hãi nhấn vào nút đỏ. Lập tức có hai khẩu súng máy xuất hiện phía dưới trực thăng, bắt đầu bắn một cách ngẫu nhiên.
"Tiểu Mộng, chú ý tình hình đạn dược bất cứ lúc nào. Thấy hết thì cứ bổ sung.
"
"Vâng, chủ nhân.
"
Tiểu Mộng mở chức năng phân tích dữ liệu và quan sát, vừa lắp đạn vừa báo cáo tình hình của những người trên núi.
"Chủ nhân, bọn họ đã lấy ra ba chiếc xe tăng. Hiện đang tiến về phía này.
"
"Còn bao lâu nữa?"
"Năm phút.
"
"Đủ rồi.
"
Ngay lập tức, Đường Mộng bắt đầu đẩy cần gạt. Lần lượt tiêu diệt những chấm đỏ trên thiết bị ảnh nhiệt, hướng về phía nhà kho đầu tiên.
Sắp đến gần nhà kho, Đường Mộng giao quyền điều khiển máy bay cho Tiểu Mộng. Cô tìm một khoảng trống để nhảy xuống mặt đất, dưới sự che chở của tiếng “ầm, ầm” trên máy bay mà tiến đến gần lối vào nhà kho.
Trong mắt những người lính từ bốn phương tám hướng đổ về chỉ có chiếc trực thăng đang bay giữa không trung, hoàn toàn không biết rằng đã có người đang tiếp cận kho.
Giải quyết xong đám lính canh ở cửa, cô lấy chìa khóa vạn năng mở cửa kho. Bên trong còn có một cánh cửa sắt cao lớn, đầy cảm giác công nghệ.
.
.
"Để tôi xem nào.
.
. thời đại này mà đã có khóa mật mã rồi sao?" Đường Mộng kinh ngạc nói.
"Chủ nhân, tốt nhất cô nên nhanh lên. Tôi không thể trụ được lâu.
"
"Được rồi.
"
Khóa mật mã hiện tại có cấu hình đơn giản, chưa đạt đến mức phức tạp của hậu thế. Đường Mộng dễ dàng giải mã, đẩy cửa bước vào.
Bên trong là một nhà kho rộng rãi sáng sủa, chứa đủ loại vũ khí lẫn trang bị. Tuyệt hơn nữa là còn có máy bay, xe tăng với xe quân sự ngụy trang màu xanh lá cây. Bọn chúng có hình dạng, chức năng hoàn toàn khác nhau.
"Phát tài rồi, những thứ này ước chừng là vũ khí dự bị của nước Khoa Lâm nhỉ? Kể từ bây giờ, tất cả đều thuộc về tôi.
"
Vung tay một cái, kho vũ khí rộng hàng chục vạn mét vuông đầy ắp như vậy biến mất không thấy đâu.
"Chủ nhân, còn ba mươi giây nữa.
"
"Đã biết.
”
Đường Mộng quay người chạy nhanh về phía cửa. Ở giây thứ năm trước khi xe tăng xuất hiện, cô thành công lên được trực thăng.
.
.
Điều khiển trực thăng bay qua đầu xe tăng, Đường Mộng ném xuống ba quả bom. Giây phút xe tăng ngắm trúng trực thăng để khai hỏa, cô đã thành công giải quyết chúng.
"Chủ nhân, còn một nhà kho nữa ở trên đỉnh núi.
"
"Chúng ta lên đường.
"
Cô vừa đẩy cần gạt, trực thăng lao thẳng lên đỉnh núi. Lúc này trên thiết bị cảm nhiệt đã dày đặc toàn bóng người màu đỏ đang đối mặt với trực thăng. Ngoài ra còn năm chiếc xe tăng với một chiếc xe tăng phòng không xếp hàng.
Nhìn tình hình này.
.
.
"Tiểu Mộng, chúng đang đợi tôi à?"
"Rõ ràng như vậy rồi, chủ nhân.
"
Không khó để nghe ra, trong giọng nói của Tiểu Mộng còn có chút phấn khích.
Trước đây vẫn luôn nghe chiến tích của chủ nhân trên cõi mạng tinh tế, chưa từng tận mắt nhìn thấy.
Thời khắc này không chỉ được nhìn mà còn đích thân tham gia, làm sao mà không hào hứng cho được?
"Kiểm tra xem hiệu suất của vũ khí trang bị trên máy bay, xem băng đạn có đủ không.
"
"Vâng, chủ nhân.
Hoàn thành kiểm tra, mọi thứ bình thường.
"
Lúc này trong số những người đối đầu với Đường Mộng có một người đàn ông vai u thịt bắp, tóc hơi xoăn kết hợp với làn da trắng trẻo. Hắn ta mặc quân phục ngụy trang, trên tay còn vẫy một chiếc khăn tay trắng ra hiệu về phía Đường Mộng muốn đàm phán.
"Chủ nhân, đánh chết người nọ đi. Đàm phán cái gì chứ, chuyện này căn bản không cần đàm phán.
.
.
"
"Tiểu Mộng, cậu.
.
. hơi kích động rồi đấy.
"
Đường Mộng thực sự không ngờ trí tuệ nhân tạo của mình.
.
.
Khá thông minh!
Lại còn háo hức như vậy nữa!
!
!
-------
Tác giả đã kết từ khúc này hiuhiu.
.
.
.
.
.