Không lâu sau, đồ hộp được mang đến văn phòng.
Hạ Chương đổi khá nhiều phiếu, ở khu 18, phần lớn phiếu chỉ dùng được trong quân khu, không phải tiền, mà chỉ cần đổi là được.
"Đoàn trưởng, đã đổi xong. Có 23 hộp đào vàng, 5 hộp thịt hộp. Còn cá khô, anh có cần không?"
"Không cần, cảm ơn cậu.
"
Hạ Chương khẽ gật đầu, ánh mắt lại quay về tập hồ sơ trên tay.
Người lính hậu cần đặt thùng xuống, không dám quấy rầy thêm, lặng lẽ lui ra.
-----
Tại khu gia đình.
Lâm Thư Nhan sáng nay đọc sách cả buổi. Kỳ thi đại học chỉ còn hơn hai tháng, cô vẫn phải thỉnh thoảng ôn lại bài.
Đọc xong toán, cô lại xem quyển sách y học lần trước mang từ bệnh viện về.
Trong sách còn có nội dung về Đông y, cùng một số công thức bồi bổ sức khỏe. Cô cảm thấy thú vị, nghĩ sẽ gọi điện hỏi thầy thuốc Ôn, tiện thể nhờ ông gửi thêm một ít dược liệu mới mua về.
Đến gần trưa, cô chuẩn bị gọi điện thoại, rồi mang thêm hai món ăn đến cho Hạ Chương.
Phúc Bảo đang nằm bò ra bàn trà vẽ tranh. Lâm Thư Nhan đứng dậy nhắc "Bảo bối, ngồi ngay ngắn, đừng nằm sấp như vậy.
"
Cô bé ngoan ngoãn ngồi thẳng lại.
Lâm Thư Nhan nhìn vết thương trên tay Phúc Bảo. Hôm qua vừa bôi nước linh tuyền, giờ đã lên vảy, trông không còn đau nữa.
"Được rồi, để mợ đi nấu cơm. Con vẽ thêm chút nữa nhé.
"
Phúc Bảo gật đầu, tiếp tục vẽ lên giấy một vòng tròn thật lớn.
Trong tủ lạnh có thịt và rau. Dạo gần đây, Dư Tiểu Thanh hay mua thêm đồ tươi mang về cho Lâm Thư Nhan, vì cô hay ngủ nướng buổi sáng.
Lâm Thư Nhan đun nóng dầu trong chảo, chiên một ít trứng.
Nồi canh sườn ninh từ sáng cũng vừa chín tới.
Cô hấp thêm món bí đao nấu thịt, xào một đĩa rau xanh, sau đó xếp tất cả vào hộp cơm.
Nếu Hạ Chương rảnh, anh sẽ về ăn trưa, nhưng nếu bận thì cô sẽ mang đến.
Mang hộp cơm, cô nắm tay Phúc Bảo, cùng đi về phía doanh trại.
Đúng giờ trưa, không biết bọn trẻ huấn luyện thế nào rồi. May mà chưa phải tháng sáu, nếu không chắc chắn sẽ bị cháy nắng.
Cô mặc một chiếc áo trắng bên trong, khoác ngoài là chiếc áo cardigan màu vàng nhạt, kết hợp với váy dài kẻ ô kiểu dáng chữ A. Phần bụng hơi nhô lên được che kín bởi chiếc cardigan, nhìn từ phía sau, eo cô vẫn rất thon gọn.
Hai mợ cháu đi ngang qua sân tập.
Gió thổi làm tung tà váy, mấy tân binh mới tuyển, tuổi trẻ máu nóng, thấy cô gái xinh đẹp liền không nhịn được mà nhìn theo, để rồi bị tiểu đội trưởng mắng té tát.
Trong nhóm, một cậu nhóc da ngăm ngăm gãi đầu, thầm nghĩ: "Sao trông cô ấy quen quen nhỉ?"
Lâm Thư Nhan không để ý đến những ánh mắt tò mò. Dẫn theo Phúc Bảo, cô đi thẳng vào khu làm việc, quen đường bước vào văn phòng của Hạ Chương.
"Cộc cộc cộc—"
Cô giơ tay gõ cửa. Ánh sáng len qua những tán cây bên ngoài, bóng râm lốm đốm rọi qua cửa sổ.
Người đàn ông ngồi thẳng lưng, chăm chú đọc tài liệu trên bàn, nghe tiếng gõ cũng không ngẩng đầu lên.
"Vào đi.
"
Phúc Bảo lập tức chạy tới, gọi lớn "Cậu ơi!
"
Hạ Chương ngẩng lên, thấy Lâm Thư Nhan nhẹ nhàng bước vào. Anh vội đứng dậy, đón lấy hộp cơm từ tay cô.
"Sao em lại đến? Trời nóng thế này.
"
Lâm Thư Nhan cười đáp "Đưa cơm cho anh chứ sao. Hôm nay bận lắm à?"
"Chút ít thôi.
"
Anh kéo ghế cho cô ngồi xuống, nói thêm "Lần sau đừng mang đến, nắng nóng thế này.
"
Nói rồi, anh kéo thêm một chiếc ghế khác, bế Phúc Bảo lên đặt vào ghế.
"Không sao mà. Đến mùa hè thì em sẽ không mang nữa!
" Lâm Thư Nhan vừa nói vừa mở hộp cơm. Cô chăm chút cho chồng, mỗi lần đều mang những món anh thích.
Đồ ăn được dọn ra, cô đưa Phúc Bảo chiếc bát nhỏ dành riêng cho bé.
-----
Bên ngoài dần trở nên náo nhiệt.
Bên sân tập, đám tân binh vừa giải tán, lao về phía nhà ăn như ong vỡ tổ.
Đi ngang qua hành lang, tất cả đều rón rén bước nhẹ. Chỉ vài ngày ngắn ngủi, họ đã nhanh chóng nhận ra ai là người nghiêm khắc nhất ở khu 18.
Chính là Đoàn trưởng Hạ!
Bởi vậy, đi ngang qua văn phòng của anh, ai nấy đều lom khom cúi người, sợ bị anh bắt lại mắng.
Một số gan to, ngó đầu nhìn vào trong văn phòng. Chỉ thoáng nhìn, họ đã nhận ra người phụ nữ vừa đi qua sân tập.
"Ô, đó là ai thế? Có phải vợ của Đoàn trưởng không?"
"Đoàn trưởng ngày nào mặt cũng lạnh như băng, vậy mà cũng có vợ à?"
"Ai mà không sợ anh ấy chứ!
"
"Đẹp quá đi, lúc nãy tôi đã bảo rồi mà, thật là đẹp!
"