Không ngờ một người phụ nữ dịu dàng xinh đẹp như vậy lại là vợ của Đoàn trưởng cao gần 1m9, mặt lạnh như tiền!
Mỗi lần Đoàn trưởng xuất hiện ở sân tập, đó đều là cơn ác mộng của họ. Anh thường mắng họ là lũ "tân binh gà mờ", nếu không đạt yêu cầu thì mông ai cũng bị đá đến tím.
Mấy cậu lính mới choáng váng, nhất thời không biết phản ứng thế nào.
Phía sau, có người buông một câu chọc ghẹo "Nói vớ vẩn, không gả cho Đoàn trưởng cao lớn uy mãnh, chẳng lẽ gả cho mấy cậu yếu đuối như gà kia à?"
"Anh em… cậu nói có lý.
"
Lũ tân binh cứ túm tụm bàn tán, ngó vào trong. Thấy Đoàn trưởng đang múc cơm cho chị dâu, chị dâu ngồi, còn anh thì đứng...
.
"Nhưng mà nếu tôi có một cô vợ xinh đẹp thế này, tôi cũng đứng mà gắp đồ ăn cho cô ấy thôi!
"
Mấy cậu lính vẫn còn mơ màng, thì ánh mắt lạnh lùng của Hạ Chương quét tới.
"Đứng đó làm gì, đi ăn cơm mau!
"
"Dạ, Đoàn trưởng!
"
Cả đám hoảng hốt đẩy nhau chạy tán loạn, chẳng khác nào cảnh siêu thị quốc doanh vừa mở cửa khai trương.
Một hộp cơm, hai hộp thức ăn và một bình canh.
Phúc Bảo có chiếc bát nhỏ riêng của mình.
Hạ Chương xúc bớt hai phần ba cơm sang nắp hộp, để lại phần còn lại cho Lâm Thư Nhan.
Ba người ngồi quanh bàn ăn.
Lâm Thư Nhan gắp vài miếng rau, ăn được vài đũa thì buông xuống, nói mình no rồi.
Hạ Chương nhíu mày, ánh mắt hiện rõ sự xót xa. Trước đây mỗi bữa cô đều ăn rất tốt, sao giờ ăn ít vậy?
"Muốn ăn đồ hộp không?"
Anh đặt đũa xuống, đi đến kệ, lấy ra một hộp đào vàng và một hộp thịt hộp.
Đôi mắt Lâm Thư Nhan sáng bừng "Wow, ở đâu ra vậy? Bên trong là gì thế?"
"Đào vàng, thịt. Em muốn ăn cái nào?"
Đồ hộp này là đặc sản của quân khu, đựng trong lon thiếc, bên ngoài không có nhãn mác, chỉ có một biểu tượng nhỏ trên nắp để phân biệt.
Nghe nói có đào vàng, nước miếng cô đã tràn ra trong miệng. Bao lâu rồi cô không được ăn đào vàng hộp? Ở cửa hàng bách hóa quốc doanh cũng không thấy bán.
Thời này hoa quả không nhiều, đất đai không đủ màu mỡ, lương thực còn không đủ ăn, lấy đâu ra người trồng cây ăn quả. Rất hiếm khi mua được bên ngoài.
Hạ Chương cầm đũa, chọc vào khe nắp hộp, xoay nhẹ rồi bật ra.
Lúc đó, đồ hộp còn rất "chất lượng", bên trong đầy ắp miếng đào vàng, hương thơm ngọt ngào của đào lập tức lan tỏa.
Lâm Thư Nhan xúc một miếng bỏ vào miệng, mát lạnh, ngọt lịm, ngon đến lạ kỳ.
Nhìn Phúc Bảo ngẩng đầu chờ đợi, cô vội xúc một miếng cho bé, suýt thì quên mất.
"Ngon quá, ngọt thật đấy" cô lại xúc một miếng lớn đưa cho Hạ Chương, nhưng anh không hứng thú lắm.
"Em ăn đi, anh không ăn.
"
Đối với anh, món này quá ngọt, nếu không phải vì thế thì phiếu đồ hộp đã không bị để lại lâu như vậy.
Nhưng nhìn cô gái nhỏ mỉm cười mãn nguyện, lòng anh cũng cảm thấy yên tâm hơn. "Ngon đến thế sao?"
"Đương nhiên rồi! Lâu lắm rồi em không được ăn đào tươi, mà đồ hộp thì còn ngon hơn hẳn.
" Cô nhìn sang Phúc Bảo, hỏi "Có ngon không con?"
Phúc Bảo phồng má, cố gắng nhai miếng đào vàng trong miệng, mắt sáng như sao, gật đầu lia lịa.
"Ngon .
. ngon … lắm ạ…"
"Đúng vậy, cậu không thích ăn thì mợ con mình ăn nhiều một chút. Tí nữa mang thêm một hộp cho anh trai nhé.
"
Hạ Chương nghĩ ngợi, cả nhà đều thích món này, hai mươi mấy hộp chắc không đủ. Lần tới nếu có thêm, phải đổi nhiều hơn.
Ăn hết một hộp, Lâm Thư Nhan cảm thấy mãn nguyện "Không ăn nữa, để dành một hộp tối nay ăn.
"
Hạ Chương không muốn làm cô mất hứng nhưng cũng lo cô ăn nhiều bị lạnh bụng. "Đồ này mát, ăn ít thôi.
"
"Vâng.
"
Cô không tranh cãi, ánh mắt nhìn về chiếc điện thoại "À đúng rồi, em phải gọi cho thầy thuốc Ôn.
"
Hạ Chương biết thầy thuốc Ôn, là thầy thuốc đông y mà cô rất tin tưởng.
Nhưng từ khi nào nhà lại có số điện thoại?
Nhớ đến lần trước chính ông ấy đã gửi thuốc tránh thai cho vợ, anh cảm thấy có chút không vui.
"Em thấy không khỏe chỗ nào sao? Gọi ông ta làm gì?"
"Không, hôm nay em đọc sách thấy vài phương thuốc điều dưỡng, muốn hỏi xem nếu uống thì cần chú ý điều gì.
"
"Ồ.
"
Hạ Chương ừ một tiếng, nhưng không nhúc nhích, tiếp tục ăn hết phần thức ăn đã nguội một nửa, gương mặt trầm ngâm, bực bội.
Lâm Thư Nhan ghé sát lại gần, đôi mắt to tròn chớp chớp nhìn anh "Thế anh giúp em gọi đi chứ.
"