Xuyên Đến Thập Niên 70, Mẹ Kế Pháo Hôi Thu Phục Cả Nhà Chồng

Xuyên Đến Thập Niên 70, Mẹ Kế Pháo Hôi Thu Phục Cả Nhà Chồng

Cập nhật: 01/01/2025
Trạng thái: Đang cập nhật
Lượt xem: 482
Đánh giá:                        
Ngôn Tình
Huyền Huyễn
Xuyên Không
Tiểu thuyết
Truyện Sủng
Hiện Đại
Điền Văn
Hệ thống
Dị Năng
Gia Đấu
Nữ Cường
Nữ Phụ
Xuyên Nhanh
Xuyên Sách
     
     

“Khách sáo làm gì, chỉ là mấy con cá thôi.

” Chu Mai Xuân nói rồi đưa tay chặn ống thoát nước trong bồn, nhanh nhẹn bắt cá thả vào, từng con từng con.

Lâm Thư Nhan vội ngăn lại “Đủ rồi, đủ rồi ạ. Hai con nấu canh là được, còn lại chị mang qua cho các chị khác đi.

“Được, lần sau muốn ăn cứ nói, chị bắt cho.

” Chu Mai Xuân nói rồi vẫn để lại ba con, sau đó xách thùng ra ngoài. “Vậy chị đi trước nhé, Tiểu Lâm.

“Chị đợi chút, em lấy hai quả trứng trà cho mấy cháu ăn.

” Lâm Thư Nhan lấy mấy quả trứng trà, bỏ vào bát rồi đưa cho Chu Mai Xuân.

Chu Mai Xuân sớm đã bị mùi thơm hấp dẫn, khách sáo vài câu rồi nhận lấy.

Người vừa đi, Lâm Thư Nhan liền bưng bát trứng trà để lên bếp nguội bớt, tối nay mỗi người một quả, còn lại sáng mai mang cho Tiểu Thụ và Phúc Bảo.

Nhìn bồn rửa đầy cá còn đang nhảy, cô không biết làm thịt cá, đành đợi Hạ Chương về xử lý.

Cũng may Hạ Chương về sớm. Cô vừa ra sân thu quần áo thì thấy anh về, bên cạnh còn có Tiểu Đinh.

Hai người đứng ngoài cổng nói chuyện.

Hạ Chương nhìn thấy cô trước, lập tức đi vào “Để anh thu cho.

Tiểu Đinh đã quen với dáng vẻ cưng chiều vợ của đoàn trưởng, gật đầu chào hỏi “Chị dâu.

Lâm Thư Nhan nói “Hai người đang bàn chuyện à, vậy em vào trước.

Tiểu Đinh xua tay “Nói xong rồi ạ, hôm nay em đưa đám trẻ con lên núi huấn luyện, đang báo cáo thôi.

Nghe vậy, Lâm Thư Nhan không nhịn được hỏi “Tiểu Thụ ổn không? Có mệt lắm không?”

“Thằng bé giỏi lắm, còn làm đội trưởng nữa cơ. Bây giờ chắc đang mang khoai tây xuống nhà ăn rồi.

Con được khen, làm cha mẹ ai cũng vui, Lâm Thư Nhan cười “Vất vả cho cậu quá, trông cả đám trẻ con.

“Không vất vả đâu, em huấn luyện chúng nó mà, đơn giản thôi...

.

Tiểu Đinh chưa kịp khoe hết đã bị đoàn trưởng nhìn lạnh lùng một cái, liền ho hai tiếng “Khụ khụ, chị dâu, em còn việc, em đi trước đây!

Nói xong, cậu ta chạy mất hút.

Lâm Thư Nhan quay sang nhìn chồng, mấy người lính này sao mà sợ anh dữ vậy.

Hạ Chương thu hết quần áo trên dây phơi xuống, cô nói “Vừa rồi chị Mai Xuân mang qua mấy con cá, quần áo để em gấp, anh đi làm cá, tối mình nấu canh.

“Được.

” Hạ Chương dẫn cô vào nhà, đặt quần áo lên ghế sofa, cởi quân phục, xắn tay áo bước vào bếp.

Lâm Thư Nhan ngồi trên sofa gấp quần áo, Phúc Bảo cũng muốn giúp, tìm được bộ quần áo nhỏ của mình, cẩn thận gấp lại rất nghiêm túc.

Chẳng mấy chốc, người còn lại cũng về nhà.

Hạ Tiểu Thụ đeo chiếc gùi nhỏ bước vào, mặt đỏ bừng, còn dính đầy bùn đất.

Lâm Thư Nhan vừa nhìn đã cảm thấy đứa trẻ này chỉ đi một ngày mà như đen hơn cả một lớp.

Hạ Tiểu Thụ hào hứng chạy đến bên sofa “Mợ ơi, chú đầu bếp ở nhà ăn tặng con hai củ khoai tây, con mang về đây ạ!

Vừa nói, cậu vừa giơ chiếc gùi nhỏ ra khoe với cô.

“Wow, Tiểu Thụ giỏi quá, tối nay mợ sẽ chiên khoai tây cho con nhé.

Phúc Bảo cũng khen ngợi “Anh trai giỏi quá!

Hạ Tiểu Thụ đỏ mặt hơn, mang chiếc gùi vào bếp.

Lâm Thư Nhan gọi với theo “Tiểu Thụ, lên lầu tắm rửa trước đi, mồ hôi nhễ nhại thế kia.

“Dạ, mợ!

Cậu nhóc chạy lên lầu, tự tìm quần áo rồi vào nhà tắm tắm rửa.

Mặc dù mỗi ngày đều có người khen ngợi, thầy cô cũng hay động viên, nhưng Hạ Tiểu Thụ thích nhất là được mợ khen.

Nhìn vào gương, thấy mình khá bẩn, cậu nhanh chóng lấy xà phòng kỳ cọ, rửa thật sạch bản thân.

Mợ nói phải giữ vệ sinh mà.

Gấp xong quần áo, Lâm Thư Nhan nhìn sang thấy Phúc Bảo vẫn đang vật lộn với chiếc quần nhỏ.

Cô không vội, liền vào bếp xem Hạ Chương xử lý cá thế nào.

Người đàn ông đứng trước bồn rửa, cá đã được làm sạch, anh đang moi ruột và rửa lại cho kỹ.

Lâm Thư Nhan vốn nghĩ mình đã hết ốm nghén, ai ngờ vừa ngửi mùi cá lại thấy dạ dày cồn cào.

Cô vội vàng chạy vào nhà vệ sinh tầng một, cúi xuống bồn rửa mà nôn không ngừng.

Nghe động, Hạ Chương bước tới, nhưng chưa kịp vào đã bị cô ngăn lại.

“Đừng, đừng vào… khụ… khụ…”

Nhìn xuống tay mình vẫn dính mùi cá, anh quay trở lại bếp, rửa thật sạch rồi mới vào đỡ cô.

Anh vòng tay ôm lấy cô, nhẹ nhàng vỗ lưng, trong lòng đau như cắt.

“Đỡ hơn chưa? Để anh pha trà cho em uống nhé.

Lâm Thư Nhan lắc đầu, cố gắng ổn định lại “Không sao… Cá thì sao đây?”

Cô vẫn còn lo đến cá, Hạ Chương nghe mà chỉ muốn mang đi cho hàng xóm kế bên “Không ăn nữa.