Mạnh Minh Nguyệt vừa ăn vừa khen, miệng bóng nhẫy mỡ “Dì Lâm đúng là người tốt!
”
Tiểu Đinh đứng quay lưng lại, không muốn để lộ vẻ thèm thuồng. Bánh bao của chị dâu ngon quá, nếu ý chí của anh không đủ mạnh, chắc đã nuốt nước miếng rồi!
Mặt trời dần lặn, giờ nghỉ kết thúc, cả nhóm trẻ con lũ lượt vác khoai về nhà ăn.
---
Lâm Thư Nhan ngủ một giấc thật ngon, tinh thần sảng khoái. Nghĩ đến việc Hạ Tiểu Thụ chắc đói bụng, chỉ mang theo hai chiếc bánh bao không đủ, cô quyết định luộc thêm ít trứng trà để ngày mai mang theo nhiều hơn.
Cô đốt bếp, cho trứng vào nồi nước lạnh luộc chín.
Nhà có một rổ trứng nhỏ để trong tủ bếp, mỗi lần dùng hết là Hạ Chương lại mua thêm. Ở ngoài, muốn mua trứng phải có phiếu, nhưng trong quân khu có nuôi gà riêng, chỉ cần trả tiền là mua được.
Lâm Thư Nhan luộc hết số trứng trong rổ, khoảng mười mấy quả.
Trong lúc chờ trứng chín, cô chuẩn bị gia vị làm trứng trà: trà, quế, hoa hồi, lá nguyệt quế, một ít gia vị lớn, nước tương, đường phèn và muối.
Đợi gia vị sẵn sàng, trứng trong nồi cũng đã chín.
Cô vớt trứng ra, xối qua nước lạnh rồi đập vỡ vỏ.
Đập được nửa chừng thì cô bé Phúc Bảo tỉnh giấc, đầu tóc rối bù bước xuống, nhỏ giọng gọi:
“Mợ ơi” Phúc Bảo dụi mắt, đi dép lê nhỏ đứng ngoài bếp.
Vừa tỉnh dậy, việc đầu tiên là đi tìm mợ mình.
Nhìn dáng vẻ ngơ ngác đáng yêu của cô bé, Lâm Thư Nhan thấy lòng mềm nhũn.
“Con ngồi lên ghế nhỏ đi, mợ nấu trứng trà xong sẽ buộc tóc cho con.
”
Phúc Bảo ngoan ngoãn ngồi lên chiếc ghế nhỏ, đung đưa chân nhìn mợ nấu ăn.
Lâm Thư Nhan đập xong vỏ trứng, cho gia vị vào nồi đất, đổ thêm nước và đặt lên bếp ninh.
Hương trà hòa quyện với gia vị lớn lập tức lan tỏa khắp bếp.
Ngoài cửa sổ, dây leo trầu bà đung đưa theo gió, bóng in xuống nền nhà.
Gió thổi qua căn bếp mở cửa trước sau, tạo cảm giác vô cùng dễ chịu.
Rửa tay xong, Lâm Thư Nhan kéo ghế ngồi xuống, chuẩn bị buộc tóc cho cô bé.
“Hôm nay Phúc Bảo muốn buộc kiểu gì?”
Trước đây, cô từng thấy trên các video gia đình, các bé gái trắng trẻo dễ thương buộc tóc xinh xắn, mặc váy đáng yêu. Cô hay thầm ngưỡng mộ người ta có con gái. Giờ có Phúc Bảo, cô cảm thấy thật tuyệt vời!
Phúc Bảo cầm dây buộc tóc nhỏ của mình, ngón tay chỉ lên tóc mợ “Giống mợ ạ.
”
Hôm nay Lâm Thư Nhan buộc vội một bím tóc lệch đơn giản, trông vừa gọn gàng vừa dịu dàng, mang vẻ đẹp tự nhiên.
“Được, mợ buộc cho Phúc Bảo một bím giống mợ nhé.
”
Cô chưa bao giờ cắt tóc cho Phúc Bảo. Mái tóc tơ mỏng vốn mềm mại giờ đã dài hơn nhiều, dù vẫn hơi ít.
Buộc tóc xong, Lâm Thư Nhan xoa đầu cô bé “Xong rồi, con đi soi gương đi.
”
Phúc Bảo nhanh chóng chạy ra ngoài, rồi lại chạy về ôm chân mợ.
Lâm Thư Nhan còn đang thắc mắc thì nghe thấy giọng của Chu Mai Xuân vọng vào.
“Tiểu Lâm ơi, Tiểu Lâm, nhà chị có cá, em có muốn hai con không?”*
*Đã thân thiết hơn nên xưng hô chuyển qua chị - em
Lâm Thư Nhan buồn cười, Phúc Bảo đúng là sợ Chu Mai Xuân thật.
Cô dắt bé con ra ngoài, gọi “Đây đây, chị Mai Xuân.
”
Chu Mai Xuân nhìn thấy hai người, khóe miệng không nhịn được mà cong lên.
Ngày nào cũng gặp, nhưng mỗi lần nhìn thấy Tiểu Lâm và Phúc Bảo, cô đều thầm cảm thán trong lòng, đúng là đẹp quá.
“Ôi chao, tình cảm mợ cháu tốt quá nhỉ, còn thắt tóc giống nhau nữa.
”
Lâm Thư Nhan mỉm cười “Phúc Bảo nhà em đúng là cô nhóc tinh ranh, mà chị lấy đâu ra cá thế này?”
“Ấy dà, suýt nữa quên mất. Hôm nay chồng chị dẫn đội đi đào đá dưới suối để lấp mấy cái hố trên thao trường, tiện tay bắt được một thùng cá. Nước suối sạch, cá ở đây thịt ngọt lắm, chỉ là nhiều xương một chút thôi, nhưng nấu canh thì ngon hết ý.
”
“Chị nghĩ tới em đang bầu, liền mang qua tặng, em nấu canh cá uống bồi bổ đi.
”
Hàng xóm láng giềng trong quân khu ở với nhau vài năm ít nhất, phần lớn đều sẵn lòng quan tâm lẫn nhau.
Lâm Thư Nhan cũng hay mang cho nhà họ mấy món ngon, Chu Mai Xuân lại thấy mấy con cá này chẳng đáng gì, không mất tiền mua.
Lâm Thư Nhan mỉm cười “Chị đúng là giỏi thật, bắt được nhiều thế này.
”
“Ấy, người quê mà, chuyện bắt cá leo cây quá thường. Để chị để cá vào bếp cho em nhé” Chu Mai Xuân rất quen thuộc, đi thẳng vào bếp.
Lâm Thư Nhan đi theo “Dạ được, chị cứ để ở bồn rửa, em cảm ơn chị Mai Xuân nhé.
”