Phúc Bảo chỉ vào những con thỏ, cô bé hiện giờ nhìn gì cũng phải liên tưởng đến gia đình. Trong bếp có bốn củ cà rốt cũng là cậu, mợ và anh trai.
“Đi nào, mợ và con ra xem anh trai tìm gỗ nhé.
”
Lâm Thư Nhan nắm tay bé con đi về phía sân sau. Mấy tấm gỗ thừa là vật liệu sót lại khi xây nhà, Hạ Chương có thể đóng đinh ghép lại thành chuồng. Trước đây anh từng thấy người khác nuôi thỏ, chuồng được kê cao để giữ khô ráo.
Hạ Tiểu Thụ và Mạnh Minh Nguyệt đang cặm cụi tìm gỗ.
Lâm Thư Nhan đứng bên nhắc nhở “Chọn tấm dài một chút, thỏ lớn cần chuồng to. Tiểu Thụ, lấy tấm kia kìa.
”
Hạ Tiểu Thụ nghe lời mợ, mang mấy tấm gỗ ra sân trước. Hai đứa trẻ cùng nhau tìm được hơn mười tấm thì dừng lại.
“Xong rồi, hôm nay Minh Nguyệt ở lại ăn cơm không?”
Mạnh Minh Nguyệt nhăn nhó, lắc đầu “Dì Lâm ơi, hôm nay dì kế… À, mẹ kế của con bắt con phải về ăn cơm.
”
Không biết vì lý do gì mà hôm nay Trương Mỹ Oánh cứ nhất định yêu cầu cô bé về nhà.
"Được rồi, vậy con về nhà đi, mai lại qua nhà dì chơi nhé.
"
Nghe được mai có thể đến, Mạnh Minh Nguyệt vui vẻ hẳn lên. "Dạ được ạ!
"
Cô bé chào tạm biệt mấy chú thỏ con, sau đó vừa nhảy vừa chạy về nhà.
-------
Mạnh Minh Nguyệt bước chậm rãi về nhà, trong lòng cảm thấy khó hiểu.
Hôm nay sao lại cứ nhất quyết phải về nhà ăn cơm chứ? Nếu có thể ăn ở nhà dì Lâm thì tốt biết bao.
Dì Lâm tốt thật đấy, vừa xinh đẹp, nói chuyện lại dịu dàng. Thỏ con mang về còn giúp làm ổ, thật muốn được làm con của dì Lâm ghê.
Thở dài một hơi, cô bé đẩy cửa bước vào. Trong bếp thoang thoảng mùi thức ăn, trên bàn đã dọn sẵn vài món, thậm chí còn có cả thịt.
Mạnh Minh Nguyệt cảm thấy lạ.
Từ trước đến nay, cùng lắm Trương Mỹ Oánh chỉ nấu cho cô bé bát mì, làm gì có chuyện nấu cơm hẳn hoi thế này? Cô bé đặt đồ xuống, chạy tới đứng ở cửa bếp, hỏi lớn:
“Dì, sao hôm nay nấu nhiều thế?”
Trương Mỹ Oánh đang đeo tạp dề, tay xào nốt đĩa rau cuối cùng. Nghe thấy thế, cô ta liếc Mạnh Minh Nguyệt một cái.
"Bảo con về ăn thì cứ về mà ăn, ngày nào cũng qua nhà Hạ Tiểu Thụ, thật sự xem nhà người ta là nhà mình à? Con không ngại gây phiền phức, nhưng dì thì xấu hổ đấy.
"
"Không cần dì lo! Dì Lâm tốt nhất trên đời, con thích ăn cơm ở nhà dì ấy!
"
Trương Mỹ Oánh trợn mắt. "Hừ, con tưởng dì muốn nấu cho con ăn chắc?"
"Thế thì đừng nấu nữa, giả vờ tốt bụng làm gì! Con đi ăn ở căn-tin!
"
Mạnh Minh Nguyệt hét lớn, quay người định chạy ra ngoài.
Từ trên cầu thang truyền đến một giọng nói nghiêm nghị:
"Mạnh Minh Nguyệt, con làm ồn cái gì vậy?"
Mạnh Minh Nguyệt khựng lại, ngoái đầu nhìn, là cha.
Mạnh Kiến Quốc khoảng ba mươi tám tuổi, khuôn mặt vuông vức, vóc dáng cao lớn nhưng làn da sạm đen. Chỉ có điều chân trái ông hơi khập khiễng.
Với tuổi tác và thâm niên của mình, lẽ ra ông đã sớm được đề bạt làm phó sư trưởng. Nhưng hai năm trước trong một nhiệm vụ, ông bị thương ở chân, nhận huân chương vì công lao. Do từng được học hành bài bản, ông được sắp xếp làm phó sư trưởng phụ trách công việc văn thư.
Mạnh Kiến Quốc nhìn từ trên xuống dưới đứa con gái mình, toàn thân lấm lem đất bùn, khuôn mặt thì bẩn thỉu, hoàn toàn không ra dáng con gái chút nào.
"Mẹ con đã nấu nướng sẵn sàng thế này, còn muốn chạy đi đâu nữa? Hiểu chuyện chút, mau rửa tay rồi ăn cơm!
"
Ban đầu, Mạnh Minh Nguyệt còn hơi vui vì cha mình đã về. Nhưng nghe đến mấy từ "hiểu chuyện chút" thì lại thấy bực mình.
"Con không thích ăn đồ dì ấy nấu, con không ăn!
"
"Vậy con muốn ăn của ai? Một đứa con gái mà suốt ngày chạy lông bông bên ngoài, thậm chí còn đánh nhau bị phạt, con không thấy xấu hổ à?"
Ông vừa mới về, vốn không định trách mắng con gái. Nhưng nhìn bộ dạng của con thế này, ông chỉ thấy vô cùng thất vọng.
Chuyện đánh nhau ông đã nghe Trương Mỹ Oánh nói qua, chưa kịp tìm hiểu chi tiết, nhưng con gái mà đi đánh nhau thì không thể chấp nhận được.
"Từ nay trở đi, ngoài lúc đi học ra, con không được phép đi đâu nữa. Nếu còn dám chạy lung tung, coi chừng cha đánh đòn!
"
Mạnh Kiến Quốc trừng mắt, mặt mày nghiêm nghị. Nhưng dù nói vậy, ông chưa bao giờ đánh cô bé một lần nào.
Thế nhưng, Mạnh Minh Nguyệt lại tin là thật.
Cô bé nghĩ mẹ kế đã mách tội mình, giờ cha còn muốn đánh mình.
Nước mắt cô bé giàn giụa, giận dữ hét lên:
"Cha cứ đánh đi! Con không muốn về cái nhà này nữa, đây không phải là nhà của con!
"