Xuyên Đến Thập Niên 70, Mẹ Kế Pháo Hôi Thu Phục Cả Nhà Chồng

Xuyên Đến Thập Niên 70, Mẹ Kế Pháo Hôi Thu Phục Cả Nhà Chồng

Cập nhật: 01/01/2025
Trạng thái: Đang cập nhật
Lượt xem: 487
Đánh giá:                        
Ngôn Tình
Huyền Huyễn
Xuyên Không
Tiểu thuyết
Truyện Sủng
Hiện Đại
Điền Văn
Hệ thống
Dị Năng
Gia Đấu
Nữ Cường
Nữ Phụ
Xuyên Nhanh
Xuyên Sách
  
  

"Con nói cái gì? Nói lại cha nghe xem!

"

"Đây không phải nhà của con! Dì ấy không phải mẹ con! Cha muốn sống với dì ấy thì sống đi, con không cần hai người nữa!

"

Cô bé hét lên, quẹt nước mắt rồi lao ra khỏi nhà.

Mạnh Kiến Quốc giận đến mức xuống thẳng cầu thang định đuổi theo.

Trương Mỹ Oánh vội vàng ngăn lại, nói:

"Thôi mà, ăn cơm trước đã. Con bé đói bụng, lát nữa nó sẽ tự về thôi. Giờ đang giận, anh đuổi theo cũng chẳng giải quyết được gì.

"

Thật ra cô ta đâu muốn ông đuổi theo, vì sợ cô bé lại nói lung tung những chuyện không hay.

Mạnh Kiến Quốc nhìn bàn ăn đầy đồ ăn, nghĩ một lát rồi miễn cưỡng quay lại. Ông quyết định đợi con gái về sẽ nghiêm túc dạy bảo lại. Con gái mười tuổi rồi, không thể cứ mãi tùy tiện như thế được.

-----

Chiều muộn, khói bếp từ các gia đình trong khu cư xá bắt đầu bốc lên.

Hương cơm canh lan tỏa qua khung cửa sổ, mang theo hơi thở quen thuộc của mỗi gia đình.

Mạnh Minh Nguyệt chạy một đoạn, rồi chậm dần lại.

Cô bé cứ đi mãi, đi mãi, cho đến khi đến khu hố cát. Lúc này, nơi đây vắng người, xích đu không cần xếp hàng, cũng chẳng ai nhắc nhở phải chơi bao lâu.

Minh Nguyệt ngồi phịch xuống xích đu, chân khẽ đẩy đất đung đưa. Đôi giày đã dính đầy lớp bùn vàng sau một ngày mải miết trên đồi.

Mấy ngày nay, việc đầu tiên khi cô bé về nhà là rửa sạch sẽ bản thân, tự giặt quần áo, cọ rửa giày, vì Trương Mỹ Oánh không bao giờ quan tâm đến cô bé.

“Nếu mình có mẹ thì tốt biết mấy, chắc chắn mẹ sẽ giống như dì Lâm, vừa tốt lại vừa dịu dàng,

” Minh Nguyệt nghĩ thầm.

Trước kia, cô bé luôn nghĩ rằng, không có mẹ thì ít nhất còn có cha. Nhưng giờ đây, dường như cha lại đứng cùng chiến tuyến với Trương Mỹ Oánh. Minh Nguyệt cảm thấy càng tủi thân.

Mặt trời ngày càng lặn sâu hơn.

Trong khu gia đình quân nhân, từng nhà lần lượt gọi con cái về:

"Phương Đậu Đậu! Về ăn cơm đi!

"

"Đại Tráng, mau về nhà ăn cơm!

"

Tiếng gọi râm ran nối tiếp nhau, từng đứa trẻ lần lượt rời đi, cả một nhóm nhỏ chạy ùa về nhà.

Chỉ còn lại mình Minh Nguyệt ở khu hố cát.

Cô bé chu môi, lẩm bẩm: "Hứ, ai thèm ăn chứ!

"

Vì Trương Mỹ Oánh yêu cầu tối nay phải về nhà ăn cơm, nên Minh Nguyệt đã không mang theo hai phiếu ăn còn lại.

Dù vậy, cô bé biết nếu không có phiếu, chỉ cần đến căn-tin nhờ dì quản lý xin một chút cơm, dì ấy chắc chắn sẽ cho.

Nhưng Minh Nguyệt không muốn ăn, cô bé giận đến mức cảm thấy no rồi.

-----

Trong nhà họ Mạnh, Trương Mỹ Oánh bưng hai bát cơm ra bàn.

Trên bàn có món tai heo hầm mà Mạnh Kiến Quốc rất thích, thêm vài món xào và một bát canh.

Mạnh Kiến Quốc ngồi xuống, liếc qua bàn ăn rồi nhắc nhở:

"Lần sau làm ít thôi, hai món một canh là đủ. Cần tiết kiệm.

"

Nghe vậy, Trương Mỹ Oánh có phần không vui, trong lòng lại nhớ đến lần trước khi nhà họ Hạ đặt sữa, thấy Hạ đoàn trưởng sẵn sàng bỏ tiền đặt luôn sữa cho vợ mình.

Còn Mạnh Kiến Quốc, dù là phó sư trưởng, lại lúc nào cũng thắt lưng buộc bụng, so với Hạ đoàn trưởng thì thật thiệt thòi hơn.

Dù vậy, ngoài mặt cô ta vẫn cười gượng:

"Đây là vì hôm nay anh về nên em mới làm thế này. Bình thường ở nhà một mình, em toàn luộc mì qua loa thôi.

"

Mạnh Kiến Quốc mặt lạnh tanh, chỉ nói: "Em và Minh Nguyệt cứ ăn uống tốt vào, không cần lo cho anh.

"

“Ồ” câu nói này phần nào khiến Trương Mỹ Oánh dễ chịu hơn một chút.

Cô ta lại tiến sát, nét mặt đầy vẻ khổ sở:

"Anh này, anh thấy đấy, Minh Nguyệt càng ngày càng ngang ngạnh. Hôm nay anh về thì đỡ, còn những hôm anh không về, giờ cơm là con bé lại không chịu về nhà ăn cơm. Em nói gì con bé cũng không nghe.

"

Mạnh Kiến Quốc hơi cau mày, kéo ghế ra xa một chút, giữ khoảng cách: "Không về nhà thì nó đi đâu?"

"Đi ăn ở nhà người khác chứ đâu. Chắc là chê em nấu dở. Thôi thì em không sao, nhưng con bé là con gái nhà mình, cứ chạy sang nhà người khác mãi thì ra cái thể thống gì? Dù người ta không nói gì trước mặt, nhưng sau lưng kiểu gì cũng bàn ra tán vào, bảo em không chăm sóc tốt nên con bé mới chạy qua ăn nhờ.

"

Trương Mỹ Oánh nói đến đây, giọng bắt đầu nghẹn ngào, nước mắt lã chã rơi xuống, trông như thật sự ấm ức lắm.

Mạnh Kiến Quốc cảm thấy phiền phức, nhưng nhìn cô ta khóc thì cũng chỉ đáp: "Mai anh sẽ tranh thủ nói chuyện với con.

"