Xuyên Đến Thập Niên 80, Mỹ Nhân Ôm Yếu Gả Cho Tháo Hán Dũng Mãnh

Xuyên Đến Thập Niên 80, Mỹ Nhân Ôm Yếu Gả Cho Tháo Hán Dũng Mãnh

Cập nhật: 01/12/2024
Tác giả: Ngư Châu
Trạng thái: Hoàn Thành
Lượt xem: 8,173
Đánh giá:                        
Ngôn Tình
Xuyên Không
Truyện Teen
Truyện Sủng
Điền Văn
Gia Đấu
Nữ Cường
Nữ Phụ
Xuyên Sách
     
     

“Mặt em sao lại nóng thế? Có phải không khỏe ở đâu không?” Khi lau tóc, bàn tay anh vô tình chạm vào má cô. Làn da đó vừa mềm, vừa nóng bừng.

Một câu nói của anh làm má Hứa Hòa càng đỏ hơn. Cô vừa mơ tưởng viển vông về anh, giờ chỉ biết cúi gằm đầu, giọng lí nhí: “Chắc là tại trời nóng quá thôi.

Bùi Nghiêm nhìn quanh phòng: “Đúng là nóng thật, muỗi cũng nhiều. Phải mua một cái quạt về mới được.

Trước đây sống một mình, dù trời nóng thế nào Bùi Nghiêm cũng không cảm thấy gì.

Nhưng bây giờ, nghĩ đến việc Hứa Hòa yếu ớt như vậy, trời nóng lên chắc chắn cô sẽ chịu không nổi.

Hứa Hòa lại nghĩ anh đã hiểu lầm ý mình, nhưng cô cũng không biết phải giải thích thế nào.

“Đầu đã khô rồi, ngủ đi thôi.

Chiếc giường hiện tại trải chiếu tre, chiếc gối còn thoang thoảng hương thơm nam tính đặc trưng của Bùi Nghiêm. Cô gái ngoan ngoãn nằm ở mép giường, thân hình nhỏ bé chẳng chiếm được bao nhiêu chỗ.

Đôi mắt to tròn, e dè nhìn anh. Nhớ lại nỗi sợ hãi và tiếng cầu xin đêm qua của cô, Bùi Nghiêm cầm một chiếc chiếu khác, trải xuống nền đất.

“Em ngủ trên giường đi.

Nói xong, anh tắt đèn, không cho cô cơ hội phản ứng.

Hứa Hòa chớp chớp mắt, có chút ngơ ngác. Nhưng nghĩ kỹ lại, có lẽ Bùi Nghiêm trong lòng vẫn thích Hứa Tuệ. Những chuyện xảy ra đêm qua chắc chỉ do men rượu mà thôi.

Giờ nghĩ lại, việc lấy một người mình không yêu, rồi phải ngủ chung giường với cô ấy mỗi ngày, chắc hẳn khiến anh rất khó chịu.

Nghĩ đến đây, Hứa Hòa không kìm được mà thở dài. Xem ra, con đường chinh phục Bùi Nghiêm của cô còn dài và đầy gian nan.

Nghe tiếng thở đều đặn của cô gái trên giường, Bùi Nghiêm mới quay người nhìn lại. Cô nằm ngủ co ro thành một cục, nhỏ bé và yếu đuối. Anh cảm thấy trong lòng mình có chút phức tạp.

Trời biết anh vừa uống bao nhiêu nước lạnh ngoài sân, lại còn rửa mặt cả chục lần, thậm chí muốn dội hết cả xô nước lạnh lên người để hạ bớt ngọn lửa trong lòng.

Nếu tiếp tục ngủ chung, anh không chắc mình có thể kiểm soát bản thân hay không.

Nhớ lại lời bác sĩ, chỉ có đưa Hứa Hòa lên bệnh viện lớn trên huyện để phẫu thuật, cô mới có thể sống tốt hơn.

Hình ảnh cô đau đớn ngã quỵ xuống đất ban ngày khiến lòng anh thoáng chút sợ hãi.

Sáng hôm sau, trời đã sáng rõ, ánh nắng chói chang bên ngoài.

Dân làng đã dậy sớm ra đồng làm việc. Hứa Hòa bị đánh thức bởi mùi thơm hấp dẫn. Khi ra ngoài, cô thấy Bùi Nghiêm đang bưng một bát mì bước vào.

Người đàn ông cao lớn đứng trước mặt cô. Hứa Hòa nhìn bát mì trong tay anh, nhẹ giọng nói:

“Thật ra anh có thể gọi em dậy, em biết nấu mà.