Hệ thống trước đó từng nói, muốn chiếm được trái tim đàn ông, trước tiên phải chiếm được dạ dày của họ. Nhưng dường như Bùi Nghiêm chẳng hề cho cô cơ hội đó.
“Anh cũng biết nấu. Em cứ ngủ thêm đi, mấy việc này không cần bận tâm.
”
Hứa Hòa thoáng bối rối. Chẳng lẽ anh đang ngầm chê cô là một người vô dụng, chẳng làm được việc gì, lại còn mang bệnh?
Nhưng cô cũng đâu muốn thế, đây là vai hệ thống ngẫu nhiên giao cho. Việc xuyên sách cũng chẳng phải cô tự chọn, mục đích chỉ là để hoàn thành nhiệm vụ chinh phục mà thôi.
Bùi Nghiêm dậy sớm, nấu mì, trần rau xanh, còn cho thêm hai quả trứng.
Hôm qua, anh còn ghé qua nhà người ta mua một ít mỡ heo để sẵn. Mùi mỡ heo kết hợp với hành lá khiến hương thơm của bát mì càng thêm hấp dẫn.
Hứa Hòa nhìn bát mì của mình có hai quả trứng, còn bát của Bùi Nghiêm chỉ có một.
Anh nhận ra ánh mắt của cô, nên nói: “Nếu không ăn hết thì đừng cố, ăn trứng trước đi.
”
Bùi Nghiêm ăn mì rất nhanh, chỉ trong vài đũa là xong. Hứa Hòa đúng là không ăn được nhiều, nhưng cô ngoan ngoãn ăn hết trứng.
“Không ăn nổi nữa?” Anh ngẩng đầu hỏi.
“Ừm.
”
Bùi Nghiêm thuận tay cầm lấy bát của cô, định ăn nốt mì thừa. Hứa Hòa giật mình, vội nói:
“Bùi Nghiêm, đừng ăn, bẩn rồi!
”
Giọng cô mềm mại, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch do thiếu máu, nhưng vừa uống hai ngụm canh, trông cô tươi tắn hơn hẳn. Bùi Nghiêm nhìn cô, trầm giọng nói: “Hứa Hòa, chúng ta là vợ chồng.
”
Ý anh muốn nói, vợ chồng là một thể, chẳng có gì là bẩn cả.
Hơn nữa, cô là một cô gái sạch sẽ. Trừ việc bị bệnh tim bẩm sinh, mọi thứ đều rất ổn, ít nhất trong mắt anh là vậy.
Mặt Hứa Hòa đỏ ửng, hai tay bối rối xoắn vào nhau. Cô hít một hơi thật sâu, như thể phải gom hết can đảm, rồi nói: “Vậy… anh gọi em là Hòa Nhi đi. Gọi Hứa Hòa nghe xa lạ quá.
”
Nhưng cô vẫn gọi anh là “Bùi Nghiêm” cả tên lẫn họ.
Bùi Nghiêm nhìn cô chăm chú, như đang suy nghĩ điều gì đó, rồi đáp:
“Được, Hòa Nhi.
”
Giọng anh trầm thấp, quyến rũ đầy từ tính. Một tiếng “Hòa Nhi” từ miệng anh phát ra như khiến xương cốt cô tan chảy. Đây chính là cảm giác “giọng nói quyến rũ đến mang thai” trong truyền thuyết sao?
Khuôn mặt Hứa Hòa càng đỏ hơn. Không liên lạc được với hệ thống, cô chẳng biết phải làm gì để chinh phục anh, càng không rõ mức độ thiện cảm hiện tại của anh dành cho mình.
Cô chỉ biết ngồi yên nhìn anh ăn hết bát mì thừa của cô.
Khi định đứng lên rửa bát, anh đã ra hiệu cô ngồi xuống: “Hòa Nhi.
”
Sau khi rửa xong bát đĩa, anh đẩy ra một chiếc xe đạp kiểu dáng cổ điển, dùng khăn lau sạch yên sau, rồi quay lại nhìn cô: “Hôm qua anh quên là em không thể đi lại nhiều, càng không thể ở một mình. Lên xe, anh đưa em lên trấn mua ít đồ.
”