Cô vẫn còn sợ anh sao?
“Hòa Nhi, em muốn mua gì nào?” Bùi Nghiêm đưa cô đến một cửa hàng tạp hóa rồi hỏi.
Chủ cửa hàng có vẻ quen biết với Bùi Nghiêm, vừa thấy anh nắm tay một cô gái bước vào, nên trêu chọc: “Đồng chí Bùi Nghiêm, anh dẫn bạn gái đến đây mua đồ à?”
Bùi Nghiêm nghiêm túc đáp: “Tôi kết hôn rồi. Đây là vợ tôi, Hứa Hòa.
”
Chủ cửa hàng nhìn anh bằng ánh mắt không thể tin được, rồi quay sang quan sát Hứa Hòa. Một lát sau, ông cười lớn: “Chúc mừng đồng chí Bùi Nghiêm nhé, giải quyết chuyện trọng đại của đời người rồi! Chúc hai người trăm năm hạnh phúc, sớm sinh quý tử! Hôm nào tổ chức đầy tháng con nhớ gọi tôi đến uống rượu đấy!
”
Hứa Hòa chưa từng bị ai trêu chọc như vậy, khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức đỏ bừng, trông càng thêm đáng yêu.
Chủ cửa hàng nhìn cô đến ngẩn ngơ, thầm nghĩ: Cô gái này thật xinh xắn, không biết là con nhà ai mà đẹp thế.
Bùi Nghiêm khẽ nhích người chắn ánh mắt ông, nói: “Chắc chắn rồi.
”
Rồi dẫn Hứa Hòa đi vào chọn đồ.
“Ông ấy là bạn anh à?” Hứa Hòa hỏi.
“Không.
”
Trong cửa hàng có đủ loại đồ dùng thường nhật như bàn chải, chậu rửa...
. Bùi Nghiêm chọn vài chiếc khăn mới, khăn rửa mặt, khăn lau tóc, khăn tắm, thêm xà phòng và một số vật dụng khác.
Hứa Hòa nhìn quanh, ánh mắt dừng lại trên một gói băng vệ sinh ở kệ trên cùng.
Cô cắn môi, chờ lúc Bùi Nghiêm bận xem đồ, nên nhón chân định lấy. Nhưng kệ quá cao, cô với mãi cũng không tới.
Cô ngại không dám nhờ anh lấy giúp, dù sao họ mới quen nhau vài ngày. Cộng thêm thời này, băng vệ sinh được xem là một món đồ xa xỉ, giá trung bình một gói đến ba hào, không phải ai cũng mua được.
“Em muốn mua cái này?”
Một bàn tay to lớn nhẹ nhàng với lấy gói băng vệ sinh. Bùi Nghiêm nhìn xem cô định mua gì, thoáng ngẩn ra khi thấy đó là băng vệ sinh.
Hứa Hòa vội vàng nhận lấy từ tay anh, lúng túng nói: “Em muốn thử dùng một gói…”
Nguyên chủ trước đây chưa từng dùng loại này, nhưng cô là người hiện đại, không thể chịu được việc dùng đồ tự chế. Dù kinh nguyệt là chuyện không thể tránh, cô vẫn muốn sống thoải mái nhất có thể.
“Một gói là đủ rồi.
”
Cô vội vàng giải thích, sợ anh nghĩ món này đắt đỏ.
Ở thời này, băng vệ sinh chưa phổ biến, chỉ những gia đình khá giả mới có thể mua. Với hoàn cảnh của Bùi Nghiêm, anh đã tiêu không ít tiền để cưới cô, chắc giờ chẳng còn nhiều. Trong khi đó, gia đình anh không có ruộng đất, tất cả đều phải mua.
Chưa hoàn thành nhiệm vụ, cô không thể rời khỏi thời gian này, nên việc tiết kiệm là cần thiết. Bản thân Hứa Hòa trong cơ thể này chẳng thể làm gì kiếm tiền, chỉ có thể dựa vào anh.