“Đây là đồ thiết yếu, mua nhiều một chút, để khỏi phải chạy đi mua thường xuyên.
”
Nói xong, Bùi Nghiêm lấy luôn toàn bộ số băng vệ sinh trên kệ.
Hứa Hòa đỏ bừng mặt. Từ nhỏ đến lớn, những thứ này đều do mẹ cô chuẩn bị. Ngay cả cô đi mua cũng thấy ngại, huống hồ người mua lại là một người đàn ông, và còn là người cô chỉ mới quen vài ngày.
Sau đó, anh còn dẫn cô đi chọn một chiếc quạt điện.
Hứa Hòa khẽ kéo áo anh, nhỏ giọng hỏi: “Cái này có phải đắt quá rồi không?”
Thời này, điện chưa thực sự phổ biến. Một chiếc quạt cây có giá tới 1 trăm tệ 8 hào, gần bằng lương hai tháng của một người lao động bình thường.
“Buổi tối nóng, có quạt em sẽ thoải mái hơn.
”
Hứa Hòa cau mày, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn lại: “Nhưng nhà mình cần nhiều tiền để làm việc khác, đừng lãng phí.
”
Bùi Nghiêm sững người. Nhà?
Từ khi có trí nhớ, anh chưa từng biết “nhà” là gì. Nhưng giờ đây, dường như khác rồi. Có Hứa Hòa, anh có cảm giác nơi này là một mái ấm.
Cảm xúc lạ lùng tràn ngập lòng anh. Anh cúi xuống, đôi mắt sâu thẳm nhìn cô chăm chú.
Áp lực từ ánh mắt anh khiến tim cô đập thình thịch. Cô sợ, không biết mình vừa nói gì sai khiến anh không vui.
Nếu anh đánh mình thì sao? Nghĩ đến hoàn cảnh lớn lên của Bùi Nghiêm, cộng với tính khí nóng nảy, dễ đánh nhau, lòng cô càng thêm hoảng loạn.
Nhưng anh chỉ nói: “Dùng cho em thì không gọi là lãng phí. Chỉ cần em cảm thấy thoải mái ở nhà này, thế là đủ.
”
Hứa Hòa ngây người, trái tim đập loạn nhịp. Đôi mắt long lanh của cô giống như một chú nai nhỏ, trong sáng và ngây thơ.
Bùi Nghiêm nắm tay cô đi thanh toán. Ông chủ nhìn đống đồ anh mua, nhất là băng vệ sinh, không kìm được trêu chọc: “Đồng chí Bùi Nghiêm, anh thật chịu chi vì vợ đấy. Thứ này đâu có rẻ!
”
Mặt Bùi Nghiêm thoáng đen lại, anh giục ông thanh toán nhanh.
Ông chủ hiểu ý, không nói thêm, gói hết đồ vào một túi lưới lớn. Chỉ chiếc quạt điện là khó mang theo, anh phải nhờ người trong làng chở giúp về. Rồi anh dẫn cô tiếp tục dạo phố.
“Đi mệt chưa? Nếu mệt thì nghỉ một chút.
” Anh nghiêng đầu nhìn cô. Nắng trưa gay gắt, trên trán cô lấm tấm mồ hôi mỏng.
Hứa Hòa lắc đầu, chỉ cảm thấy hơi thở gấp hơn một chút. Trước khi ra ngoài, cô đã cẩn thận uống thuốc.
“Ngày mai em phải về nhà thăm bố mẹ, cần mua chút đồ mang về. Với cả, em gái em cũng từ thành phố về rồi.
”
Bùi Nghiêm nói, giọng điệu không mang theo nhiều cảm xúc. Khi nhắc đến Hứa Tuệ, khuôn mặt anh hoàn toàn bình thản, như thể cô ấy chỉ là một người không quan trọng. Anh chỉ tiện miệng thông báo cho Hứa Hòa biết.