Xuyên Đến Thập Niên 80, Mỹ Nhân Ôm Yếu Gả Cho Tháo Hán Dũng Mãnh

Xuyên Đến Thập Niên 80, Mỹ Nhân Ôm Yếu Gả Cho Tháo Hán Dũng Mãnh

Cập nhật: 01/12/2024
Tác giả: Ngư Châu
Trạng thái: Hoàn Thành
Lượt xem: 8,184
Đánh giá:                        
Ngôn Tình
Xuyên Không
Truyện Teen
Truyện Sủng
Điền Văn
Gia Đấu
Nữ Cường
Nữ Phụ
Xuyên Sách
     
     

“Thầy cô không dạy em phải có bằng chứng khi nói chuyện à? Em tùy tiện vu khống anh rể mình như thế, Hứa Tuệ, đây là cái gọi là học thức mà bố mẹ phải bán mạng để lo tiền học cho em sao? Có ngày, chị phải đến trường tìm thầy cô của em để hỏi xem họ dạy em kiểu gì: hỗn láo với chị mình, còn đứng giữa đường vu khống anh rể!

Hứa Hòa không phải dạng dễ bắt nạt. Dù trong nguyên tác, Bùi Nghiêm được miêu tả là hay đánh nhau, nhưng không có câu nào nói anh kiếm tiền bằng cách bất chính.

Dù là ăn trộm hay ăn cướp, đều phải ngồi tù. Đội dân quân trong làng không phải kẻ mù. Nếu Bùi Nghiêm thật sự phạm pháp, sao họ lại để anh yên?

“Cô bé này thật không biết điều, lại đi bôi nhọ chính anh chị mình!

“Phải đó, nghe nói là sinh viên đại học cơ đấy. Nếu sinh viên mà như cô ta, thì đúng là không ổn rồi.

“Đây chẳng phải hai cô con gái nhà họ Hứa sao? Nghe đâu cô chị có bệnh tim bẩm sinh. Cô em này, chị cô sức khỏe yếu, đứng dưới nắng thế này lỡ xảy ra chuyện thì sao?”

“Đúng rồi, thật quá đáng!

Những tiếng bàn tán của mọi người vang lên, khiến mặt Hứa Tuệ đỏ bừng vì xấu hổ.

“Không phải! Là tự chị ấy muốn đứng đây!

Cô hét lên: “Và tôi đâu có nói bậy, Bùi Nghiêm vốn chẳng phải người tốt!

“Cô bé, chuyện trong nhà thì đừng đem ra ngoài nói chứ. Là sinh viên mà thế à?” Một số người không nhịn được bày tỏ sự thất vọng.

Những lời xì xào như gáo nước lạnh dội vào Hứa Tuệ, khiến cô ta bối rối.

Ở nhà, cô ta nói gì cũng đúng, muốn gì cũng có. Dù Hứa Hòa là chị, cũng phải nhường nhịn cô ta. Bố mẹ thiên vị cô ta, mặc kệ cô ta ức hiếp chị mình.

“Duy Trạch, em không có…”

Cô kéo tay Lâm Duy Trạch, đôi mắt đỏ hoe, nước mắt lưng tròng, cố gắng lấy lòng thương hại của anh.

Lâm Duy Trạch cau mày: “Chị, chị là chị gái mà sao hẹp hòi thế. Tuệ Tuệ còn nhỏ, làm chị thì nhường em một chút có sao đâu?”

“Cô ấy dựa vào đâu phải nhường Hứa Tuệ?”

Ngay khi Lâm Duy Trạch vừa dứt lời, một giọng nói trầm thấp, mang theo sự tức giận vang lên. Bùi Nghiêm bước tới, tay cầm bánh thịt, tay kia cầm chai nước ngọt.

Ánh mắt sắc bén đầy uy lực của anh nhìn thẳng vào Hứa Tuệ, khiến sống lưng cô lạnh toát.

“Anh… anh Bùi Nghiêm, em…”

“Cô chỉ sinh sau Hòa Nhi một phút, dựa vào đâu cô bắt chị mình phải nhường nhịn? Từ nhỏ đến lớn, để cô được đi học, Hòa Nhi phải nghỉ học giữa chừng. Để cô học đại học, chị cô phải gả cho tôi. Hứa Tuệ, cô còn gì không hài lòng nữa?”

Giọng anh pha lẫn sự tức giận, khiến Hứa Tuệ câm lặng.

Cô ta đã lâu không gặp lại Bùi Nghiêm, không ngờ lần này anh còn trưởng thành, chín chắn và điển trai hơn trước. Đôi mắt sâu thẳm của anh càng khiến cô ta sợ hãi.