“Anh là đồng chí Bùi Nghiêm? Tôi là Lâm Duy Trạch, bạn trai của Hứa Tuệ.
”
Với tư cách đàn ông, Lâm Duy Trạch không thể để bạn gái mình bị bắt nạt. Anh ta bước lên bảo vệ Hứa Tuệ.
Bùi Nghiêm liếc anh một cái, lạnh lùng nói: “Là bạn trai thì hãy quản cô ấy, quản cái miệng của cô ấy. Thế giới này không phải ai cũng phải nhường nhịn cô ta.
”
Khi Bùi Nghiêm trở nên nghiêm túc, đôi mắt anh sắc lạnh đến mức khiến người đối diện run sợ. Hứa Tuệ không dám nhìn thẳng, chỉ biết trốn sau lưng Lâm Duy Trạch.
“Tuệ Tuệ, đừng sợ. Đó chỉ là những kẻ thiếu văn hóa, đừng để ý làm gì.
”
Lâm Duy Trạch vỗ vai cô ta, nhẹ nhàng trấn an.
“Anh Duy Trạch, anh thật tốt với em…”
Hứa Tuệ gật đầu, nhưng khi nhìn đôi tay Bùi Nghiêm nắm lấy tay Hứa Hòa, ánh mắt cô ta lóe lên sự ghen ghét và căm hận.
Nhất là khi thấy Bùi Nghiêm mua nhiều đồ cho Hứa Hòa như vậy, lòng cô ta càng không cam tâm.
Cô ta nhìn thấy Bùi Nghiêm đưa Hứa Hòa tới chỗ râm mát, để cô ngồi nghỉ, rồi đưa cho cô bánh thịt.
Hứa Hòa cắn một miếng, lớp vỏ giòn tan, phần nhân thịt mềm mịn, mùi thơm bùng nổ trong miệng.
Nhà họ Hứa nghèo, cả chục ngày mới ăn được bữa thịt.
Ngay cả khi có thịt, cũng đều để dành cho Hứa Tuệ. Hứa Hòa chỉ được ăn phần thừa.
Đến dịp lễ Tết, dù có gà vịt, cô cũng chỉ biết nhìn.
Bố mẹ chỉ nói: “Hứa Tuệ phải học hành, vất vả hơn nên cần ăn thịt. Con chỉ là đồ ăn hại, ở nhà chẳng làm gì, ăn thịt cũng phí!
”
“Còn của anh đâu?” Hứa Hòa ăn được nửa chiếc bánh thịt, mới nhận ra Bùi Nghiêm chỉ đang ngồi nhìn cô ăn, dường như anh chỉ mua một chiếc.
“Anh đã ăn trên đường rồi. Đây, còn nước ngọt, là nước ướp lạnh, em uống thử đi.
”
Bùi Nghiêm đưa cho cô một chai nước ngọt bằng thủy tinh.
Hứa Hòa uống một ngụm, lập tức cảm nhận sự mát lạnh lan tỏa khắp cơ thể.
Cô hài lòng, đôi mắt khép hờ, trông như hai vầng trăng non, đẹp không sao tả xiết.
Nếu không phải vừa thấy bộ dạng như con nhím xù lông của cô khi nãy, Bùi Nghiêm thật sự sẽ nghĩ cô gái này đúng là hình mẫu điển hình của một người yếu đuối, chẳng thể tự lo liệu được gì.
Hóa ra, khi cần thiết, cô cũng rất biết cách cứng rắn.
Hóa ra, dù sợ anh, cô vẫn sẽ bảo vệ mình, không để người khác nói xấu.
Nhớ lại cảnh tượng đó, trong lòng anh dâng lên một cảm xúc phức tạp khó gọi tên.
“Anh cũng uống thử đi, ngọt lắm, lạnh nữa!
” Hứa Hòa vui vẻ nói, đưa chai nước cho anh.
Loại nước ngọt này mang theo hương vị của thời đại, rất khác với những loại cô từng uống. Nhưng cô cũng không thể nói rõ được sự khác biệt này là gì.