Hứa Tuệ khẽ đáp: "Con biết rồi, mẹ.
"
Dù cô ta cũng muốn, nhưng mỗi lần đến lúc quan trọng, Duy Trạch lại dừng lại. Cô ta chẳng làm gì được.
Bữa cơm đã dọn sẵn, Hứa Quốc Cường vừa về từ đồng đã thấy Bùi Nghiêm và Duy Trạch.
Ông lập tức nở nụ cười hỏi: "Duy Trạch, dậy sớm thế sao? Sao không ngủ thêm chút nữa?"
Hứa Hòa: "…"
Ông ta bị mù sao? Không thấy đã giữa trưa rồi, cơm nước cũng đã dọn sẵn trên bàn hay sao?
Lâm Duy Trạch là công tử nhà giàu, từ nhỏ lớn lên ở thành phố, được nuông chiều. Đây là lần đầu tiên anh ta đến một vùng quê nghèo khó thế này.
Dù cố gắng che giấu, nhưng Hứa Hòa vẫn nhìn ra trong ánh mắt của anh ta sự khinh bỉ và chán ghét.
"Bác trai à, cũng đã muộn rồi, giờ này là giữa trưa, chắc chú mệt rồi phải không? Mau ngồi nghỉ đi, cơm sắp dọn xong rồi.
"
Phải công nhận, Lâm Duy Trạch trông rất nhã nhặn, lịch sự, ăn nói lại ngọt ngào, khiến Hứa Quốc Cường rất ưa thích anh ta.
Thế nhưng, trong suốt bữa ăn, Hứa Quốc Cường không hề liếc mắt nhìn Hứa Hòa lấy một lần, như thể cô là không khí.
Trên bàn ăn, Lâm Duy Trạch và Hứa Quốc Cường trò chuyện rất vui vẻ. Họ còn mở chai rượu mà Bùi Nghiêm mang tới, hai người cười nói, uống rượu vui vẻ. Cả buổi không ai hỏi han Hứa Hòa hay Bùi Nghiêm một câu nào.
Cảnh tượng như vậy, Hứa Hòa đã quen từ lâu. Nhưng phần ký ức của nguyên chủ vẫn luôn khát khao được yêu thương, nên ít nhiều cũng cảm thấy đau lòng.
"Hòa Nhi, ăn nhiều một chút.
"
Bùi Nghiêm gắp một miếng thức ăn đặt vào bát cô. Trong lúc đó, ánh mắt Lâm Duy Trạch vô tình liếc qua Hứa Hòa.
Trông cô yếu ớt, bệnh tật, nhưng không thể phủ nhận rằng cô rất xinh đẹp. So với Hứa Tuệ, cô còn đẹp hơn. Đôi mắt cô sáng long lanh, tràn đầy linh khí, mái tóc dài được tết thành hai bím trông vô cùng thanh tú.
"Duy Trạch? Bác hỏi con sau này có dự định gì không?"
Nhận ra ánh mắt Lâm Duy Trạch dừng lại trên người Hứa Hòa quá lâu, Hứa Tuệ đột nhiên cảm thấy hoảng hốt.
Chẳng lẽ anh ta lại để ý đến con nhỏ ốm yếu kia sao?
Lâm Duy Trạch lập tức hoàn hồn, mỉm cười trả lời: "Con định đợi Tuệ Tuệ tốt nghiệp rồi sẽ kết hôn với cô ấy. Bố mẹ con đã đồng ý rằng, chỉ cần kết hôn, họ sẽ chia cho bọn con hai căn nhà và một nhà máy để tự kinh doanh.
"
"Họ còn hứa sẽ cho bọn con vài cửa hàng trong thành phố. Đến lúc đó, con và Tuệ Tuệ kết hôn rồi, sẽ đón hai bác lên thành phố hưởng phúc, không cần phải vất vả nữa.
"
Những lời này khiến Lý Huệ Phương và Hứa Quốc Cường cười tươi như hoa. Hứa Quốc Cường càng cảm thấy mãn nguyện: "Tốt quá, tốt quá! Không ngờ đời này tôi, Hứa Quốc Cường, cũng có ngày được lên thành phố sống. con àm con đúng là con gái ngoan của bố!
"