"Hay là nhà này không có đủ phòng cho cậu ta ngủ riêng?"
"Chị câm miệng đi!
"
Hứa Tuệ bị chọc giận, lao đến định giáng một cái tát, nhưng bị Bùi Nghiêm nhanh chóng chặn lại.
Đám hàng xóm hiếu kỳ đến xem "cậu ấm thành phố" cũng cảm nhận được không khí căng thẳng, vội vàng rời đi, mỗi người tìm một cái cớ:
"Ơ, chị Huệ Phương ơi, tôi có việc ngoài ruộng, đi trước nhé!
"
"Đúng rồi, nhà tôi còn mấy bộ quần áo chưa giặt!
"
"Gần trưa rồi, tôi phải về nấu cơm thôi.
"
"…"
Tuy đi rồi, nhưng ai nấy đều có vẻ thu thập được một tin tức động trời, rằng Hứa Tuệ và bạn trai đã ngủ chung trước khi cưới.
"Thôi nào, bớt nói đi một chút!
"
Thấy dáng vẻ lạnh lùng của Bùi Nghiêm, bà Lý không dám phát tác, chỉ nói: "Hòa à, đến trưa rồi, đi nấu cơm đi, đừng để Bùi Nghiêm đói.
"
Bùi Nghiêm nhìn một lượt, trầm giọng nói: "Hòa không khỏe, nhà này không có ai khác làm cơm sao?"
Mặt anh trầm xuống như Diêm Vương khiến bà Lý sợ đến mức run tay, vội quay sang gọi Hứa Tuệ: "Tuệ Tuệ, qua đây giúp mẹ làm cơm.
"
Rồi quay lại nói với Hứa Hòa: "Hòa, con cứ ngồi nghỉ, đừng mệt mỏi.
"
Bùi Nghiêm lập tức kéo cô ngồi xuống, còn rót một ly nước, hỏi: "Em thấy thế nào? Có khó chịu ở đâu không?"
Anh sợ cô buồn vì sự bất công của nhà họ Hứa. Dù không phải gia đình cô ruột thịt, nhưng anh vẫn lo lắng cô sẽ tổn thương vì bị coi thường.
Thực ra, Hứa Hòa chẳng hề bận tâm. Linh hồn trong cơ thể này không còn là cô gái yếu đuối trước đây nữa. Nếu là Hứa Hòa thật sự, có lẽ cô ấy sẽ đau lòng, nhưng cô thì không.
Trong bếp, Hứa Tuệ đang bực bội giúp mẹ nấu cơm, than phiền: "Mẹ, chị Hòa đúng là quá đáng. Mới lấy chồng đã bắt đầu trở mặt. Nếu cứ như này thì sau này còn ra sao nữa?"
Bà Lý thở dài: "Còn biết làm gì nữa? Nếu không nhờ sáu trăm tệ của Bùi Nghiêm, con còn không được đi học đại học!
"
"Dù sao thì cậu ấy là con rể nhà mình, không thể đối xử tệ quá được.
"
Bà tiếp tục nhỏ giọng: "Con mà chịu mở miệng xin tiền Duy Trạch sớm, nhà mình cần gì phải chịu nhục thế này?"
"Mẹ nói gì thế? Làm sao con xin tiền anh ấy được, anh ấy sẽ coi thường con!
"
Hứa Tuệ cứng họng, giận dỗi.
Chính vì không xin tiền, Duy Trạch mới nghĩ cô ta khác với những cô gái khác, không ham tiền bạc, chỉ yêu con người anh ta.
"Mẹ, con nhất định không thể xin tiền!
"
Bà Lý hạ giọng hỏi: "Tuệ Tuệ, con nói thật đi, con với Duy Trạch đã… có chuyện đó chưa?"
Mặt Hứa Tuệ lập tức đỏ bừng, ấp úng mãi mới nói: "Chưa. Anh ấy nói phải đợi đến đêm tân hôn sau khi tốt nghiệp.
"
Nghe vậy, sắc mặt bà Lý trầm xuống, khuyên nhủ: "Không được! Con phải nhanh chóng chiếm lấy anh ta. Người như Duy Trạch không dễ tìm, trường lại nhiều cô gái xinh đẹp. Chỉ cần con mang thai, chuyện cưới xin sớm muộn cũng sẽ thành.
"