"Ôi, Hứa Hòa, cô đúng là có phúc thật đấy! Nhà ông Lưu Chí còn chưa có tủ lạnh, thế mà Bùi Nghiêm mua rồi.
"
"Ừ, ai mà chẳng thấy ghen tị. Nhưng mà cái này chắc ít nhất cũng phải bảy tám trăm tệ nhỉ?"
"Chị nói sai rồi, cái này tận một nghìn tư lận!
"
Người thợ lắp tủ lạnh tươi cười đính chính.
Nghe vậy, ai nấy đều trố mắt kinh ngạc. Một nghìn tư?!
Một cái tủ lạnh giá cao như vậy, họ nghĩ cùng lắm chỉ khoảng bảy tám trăm.
Người trong làng bắt đầu xì xầm. Bùi Nghiêm lấy đâu ra nhiều tiền như thế? Nếu có tiền, sao trước đây không mua mà giờ lại mua? Chẳng lẽ tủ lạnh này là vì Hứa Hòa mà mua?
Hứa Hòa cũng sửng sốt khi nghe giá, nhưng khi quay đầu nhìn vào nhà, thấy người đàn ông đang bận rộn lắp tủ lạnh, cô lại không nói gì.
Tuy nhiên, một số người không được ăn nho lại bảo nho chua, lập tức kéo Hứa Hòa lại, hạ giọng thì thầm: "Hứa Hòa này, mua tủ lạnh là chuyện tốt, nhưng cô phải hỏi kỹ Bùi Nghiêm đấy, đừng để anh ta làm chuyện gì thất đức mới mua được cái thứ này về.
"
"Làm người phải chính trực, quang minh chính đại. Chuyện trộm cắp, lừa đảo là không được đâu. Như bên làng bên ấy, năm ngoái có người trộm đồ bị bắt, cuối cùng bị xử bắn đấy!
"
Một bà lớn tuổi nói như thể chính mắt bà thấy tiền mua tủ lạnh là do Bùi Nghiêm trộm cướp mà có.
Giọng bà ta không nhỏ, Bùi Nghiêm ở trong nhà cũng nghe rõ mồn một.
Người kéo đến xem náo nhiệt ngày càng đông, đủ cả nam nữ già trẻ.
"Đúng thế, chúng tôi là nghĩ cho cô thôi. Cô khuyên nhủ anh ta đi!
"
"Nếu không, bảo anh ta đem trả cái tủ lạnh này đi cho rồi!
"
"Tôi còn thấy chiều nay anh ta mang cả sữa tươi về nữa. Cũng chẳng biết lấy ở đâu, hiếm lắm đó!
"
Nghe đến đây, ánh mắt mấy người đàn ông nhìn Hứa Hòa bắt đầu trở nên kỳ quặc. Có người đồng cảm, có người lại chế giễu. Đồng cảm vì nghĩ Hứa Hòa lấy phải một kẻ không làm ăn chính đáng. Chế giễu vì tin rằng đôi vợ chồng này chắc chắn không bền lâu, sớm muộn gì cũng ly hôn.
Nhất là với người như Hứa Hòa, quanh năm sống nhờ thuốc thang. Một người ốm yếu như thế thì làm sao mà sinh con được?
Có người còn bóng gió, giọng điệu châm chọc: "Hứa Hòa à, cô sướng thật đấy! Nghe nói ba cô còn không muốn mua cho cô cái quạt điện, thế mà Bùi Nghiêm lại mua hẳn tủ lạnh. Ghê gớm thật nhỉ!
"
Hứa Hòa không biểu cảm, rút tay mình ra khỏi tay bà hàng xóm, lạnh lùng nói: "Bác à, chồng tôi là người thế nào tôi tự biết, không cần bác ở đây nói bóng nói gió.
"
Cô tiếp lời, giọng điềm tĩnh nhưng ánh mắt sắc lạnh: "Tôi vẫn giữ nguyên lời, nếu chồng tôi thật sự làm chuyện gì phạm pháp, cứ để công an hoặc dân quân bắt đi. Nhưng nếu chỉ giỏi ngồi lê đôi mách, thì tốt nhất là đừng nói nữa!
"