Xuyên Đến Thập Niên 80, Mỹ Nhân Ôm Yếu Gả Cho Tháo Hán Dũng Mãnh

Xuyên Đến Thập Niên 80, Mỹ Nhân Ôm Yếu Gả Cho Tháo Hán Dũng Mãnh

Cập nhật: 01/12/2024
Tác giả: Ngư Châu
Trạng thái: Hoàn Thành
Lượt xem: 8,204
Đánh giá:                        
Ngôn Tình
Xuyên Không
Truyện Teen
Truyện Sủng
Điền Văn
Gia Đấu
Nữ Cường
Nữ Phụ
Xuyên Sách
     
     

Mấy bà lớn tuổi lập tức biến sắc, cố gượng cười chữa thẹn: "Con bé này, sao lại không biết điều thế? Bác nói cũng là vì tốt cho cô thôi!

"

Những lời này chỉ là cái cớ để họ tiếp tục phao tin đồn nhảm, cố làm xấu thanh danh của Bùi Nghiêm. Họ chỉ mong vợ chồng cô gặp trục trặc, như thế lòng họ mới thấy thỏa mãn.

Hứa Hòa cười nhạt: "Nghe nói tối qua bác trai nhà bác đến nhà chị góa họ Lý chơi phải không? Bác nhớ trông bác trai cho cẩn thận nhé.

"

Người phụ nữ vừa nghe xong, mặt liền biến sắc, trừng mắt: "Cô nói bậy bạ gì thế hả?"

"Ôi bác, tôi chỉ là lo cho bác thôi. Lỡ bác trai bị hồ ly tinh dụ mất, bác sẽ làm sao đây?"

Vừa nói, cô vừa nhìn bà với vẻ mặt đầy "đồng cảm".

"Không có hồ ly tinh nào cả, càng không có chuyện đến nhà góa phụ gì hết. Cô đừng có bịa chuyện!

" Người phụ nữ tức đến xanh cả mặt.

Ban đầu định nói vài câu chua ngoa với Hứa Hòa, không ngờ bị cô chọc tức, lại còn lôi chuyện nhà mình ra bàn tán.

Hứa Hòa chớp mắt, gương mặt vốn mềm mỏng yếu ớt lại càng thêm vẻ ngây thơ vô tội.

"Bác à, tôi thẳng tính, lỡ lời thì bác đừng để bụng nhé!

"

"Cô...

.

!

"

Người phụ nữ tức đến mức muốn phát điên, nhưng chẳng biết làm gì. Cãi nhau với một cô gái bệnh tật? Nhỡ cô ta đổ bệnh, lại đổ lên đầu mình thì sao?

Bà ta đành xấu hổ bỏ chạy, bước đi vội vàng, thậm chí còn suýt ngã xuống ruộng, khiến mọi người xung quanh được một trận cười hả hê.

Trước đây, chẳng ai nghĩ Hứa Hòa là người ghê gớm. Nhưng giờ đây, ai cũng phải thừa nhận: cô gái nhỏ này, miệng lưỡi sắc như dao!

Quay lại nhìn đám đàn ông đứng ngoài cửa, Hứa Hòa mỉm cười rạng rỡ: "Các chú các anh đứng đây mỏi chân lắm, hay là vào nhà ngồi chơi cho đỡ mệt, tiện thể nhìn rõ hơn?"

Mấy người đàn ông lập tức cười trừ, lắc đầu: "Thôi thôi, nhà tôi nấu cơm xong rồi, phải về ăn!

"

"Bùi Nghiêm đúng là thương vợ, Hứa Hòa, cô đúng là có phúc!

"

Trong lòng họ đều nghĩ rõ ràng: cô gái này trông mỏng manh, nhưng miệng lưỡi đúng là sắc như dao. Động đến cô là coi như tự chuốc họa!

Sau khi mọi người rời đi hết, Hứa Hòa quay lại, đã thấy Bùi Nghiêm đứng tựa vào cửa, hai tay khoanh trước ngực, ánh mắt vừa trầm tư vừa dò xét.

Cô khẽ rụt cổ, cảm giác có chút chột dạ. Dù sao trong nguyên tác, Hứa Hòa là người nhu nhược, gặp chuyện gì cũng chỉ biết khóc. Ngay cả khi Bùi Nghiêm nói to tiếng, cô cũng rơi nước mắt nức nở.

Bùi Nghiêm lên tiếng: "Em vừa nói gì với họ thế?"

Anh rõ ràng đã nghe hết, nhưng vẫn hỏi. Ánh mắt anh rơi vào gương mặt cô, nơi đôi mắt lấp lánh sáng ngời, ánh chiều tà phủ lên cô một lớp ánh vàng rực rỡ. Trông cô thật đẹp.