"Hoà Nhi? Hòa Nhi!
"
Không biết từ lúc nào, Bùi Nghiêm đã đứng ngay sau lưng cô, gọi cô mấy lần mà cô không nghe thấy.
"Ơ? Gì thế anh?" Cô giật mình hoàn hồn, quay lại nhìn anh.
Người đàn ông cao lớn đứng phía sau cô, tấm lưng rộng rãi như muốn che chắn mọi sóng gió cho cô.
"Nước nóng xong rồi, em vào tắm đi. Trời nóng, người dính dấp sẽ khó chịu.
"
Nói xong, anh cầm lấy chậu thức ăn trên tay cô, tiếp tục rải cho gà, vịt ăn.
Căn nhà nhỏ được thắp sáng bằng bóng đèn điện, ánh sáng mạnh hơn đèn dầu rất nhiều. Trong khi tiếng nước chảy rào rào vang lên từ phòng tắm, Bùi Nghiêm vô thức liếc về phía đó.
Qua ô cửa sổ mờ, bóng dáng mảnh mai của cô hiện lên, phản chiếu qua ánh đèn, khiến anh không kìm được mà nhìn thêm vài lần.
Bùi Nghiêm năm nay đã 30, ở độ tuổi khí huyết dồi dào. Ngoài đêm tân hôn, anh và Hứa Hòa cũng chỉ nắm tay nhau là cùng.
Anh biết cô gái nhỏ vừa gả đến, vẫn có chút sợ anh, nên anh cũng không nóng vội. Thời gian còn dài, anh sẽ từ từ làm cô bớt xa cách.
Nhớ lại đêm tân hôn, khi anh uống say, không kiềm chế được bản thân mà khiến cô khóc lóc, van xin, trong lòng anh vẫn còn hối hận. Anh đã quá vội vàng.
Đang miên man suy nghĩ, anh chợt nghe tiếng cô gọi từ trong nhà: "Bùi Nghiêm!
"
Bùi Nghiêm sững người, tim thót lại. Cô bị làm sao sao?
Hòa Nhi vốn yếu đuối, cứ để cô ở một mình là anh lại thấy không yên tâm, kể cả khi cô đang tắm.
"Sao vậy?" Anh hỏi, bước đến gần cửa phòng tắm.
Bên trong, Hứa Hòa đỏ bừng mặt, chỉ muốn tìm một cái lỗ để chui xuống. Cô phát hiện nước trong bồn có màu đỏ, mới nhận ra mình đến kỳ.
"Cái đó...
. em đến kỳ rồi. Anh.
.
. anh lấy giúp em.
.
. cái đó được không?"
"Được, em chờ chút.
" Không đợi cô nói xong, Bùi Nghiêm đã chạy vào nhà tìm túi băng vệ sinh mà anh mua cho cô lần trước.
Thứ này cô tự cất riêng, nhưng nhà nhỏ, anh dễ dàng tìm thấy.
"Hòa Nhi, đưa tay ra được không?"
Anh đứng bên cửa sổ, cẩn thận mở hé một khe, rồi đưa gói băng vệ sinh vào.
Bàn tay anh to lớn, sẫm màu nâu đồng khỏe khoắn, cầm gói đồ màu hồng nhạt, tạo nên sự đối lập khiến người ta không khỏi thấy kỳ cục.
"Được rồi, em cầm được rồi.
"
Mặt Hứa Hòa đỏ bừng. Cả đời cô chưa bao giờ xấu hổ thế này. Để một người đàn ông lấy băng vệ sinh giúp mình? Thật sự mất mặt quá đi!
Tắm xong đi ra, cô thấy Bùi Nghiêm đã chuẩn bị xong một bát nước đường đỏ pha gừng.
"Uống chút đi, sẽ dễ chịu hơn.
"
Anh nhận ra sắc mặt tái nhợt của cô. Dù không có kinh nghiệm, anh từng nghe nói phụ nữ đến kỳ thường đau bụng, uống nước đường đỏ sẽ đỡ hơn.