"Em chẳng nói gì cả, họ chỉ đang ghen tị thôi mà.
" Cô cười, vươn cổ trắng ngần như một con thiên nga kiêu hãnh, khiến người ta không thể rời mắt.
"Em vui lắm à?" Bùi Nghiêm nhìn cô gái với ánh mắt rạng rỡ, khóe môi cong lên, không kiềm được mà hỏi.
Hứa Hòa gật đầu, cười nói: "Đúng vậy, tất nhiên là vui rồi.
"
Cô cười thật đẹp, nụ cười trong sáng, thuần khiết. Gió chiều nhẹ nhàng lướt qua, thổi bay tà váy của cô, làm cả người cô toát lên vẻ duyên dáng, khiến người ta nhìn mãi không chán.
"Vừa rồi anh nghe em nói...
. chồng em?"
Ánh mắt Bùi Nghiêm sáng như đuốc, dừng lại trên gương mặt cô, lập tức khiến một tầng mây đỏ lan khắp má Hứa Hòa.
Lúc nãy cô mải đối đầu với mấy bà hàng xóm, lại nóng lòng bênh vực anh, nên hoàn toàn không để ý mình đã gọi anh là "chồng". Bây giờ, nghe anh nhắc đến, cô mới chợt nhận ra.
Cô cúi đầu, bàn tay nhỏ nghịch mép váy, rồi nở nụ cười ngọt ngào, giọng nói mềm mại: "Đúng vậy, bây giờ chẳng phải anh là chồng em sao?"
Câu trả lời thành thật đến mức Bùi Nghiêm có phần bất ngờ, không kịp chuẩn bị, tai cũng bắt đầu nóng lên.
May mà làn da anh hơi ngăm, cộng thêm trời đã tối, chẳng ai nhận ra vẻ bối rối đó.
"Vào ăn cơm thôi.
" Bùi Nghiêm quay người đi vào nhà, lỡ mất cảnh cô gái nhỏ làm mặt xấu trêu anh từ phía sau.
Hứa Hòa khẽ cười. Cô bỗng phát hiện, hình như Bùi Nghiêm cũng không khó gần như trong nguyên tác. Tuy bề ngoài có hơi lạnh lùng, nhưng với cô, anh chưa từng tỏ ra hung dữ.
Bùi Nghiêm chăm sóc cô chu đáo đến mức đôi lúc cô nghĩ, nếu cứ thế này mãi, e rằng cô chẳng cần dùng đến tay chân nữa.
Nghĩ vậy, Hứa Hòa thử làm vài việc. Nhưng sau khi dạo một vòng, cô phát hiện chẳng có gì để làm, đành mang ít bắp vụn đi cho gà, vịt ăn.
Trong khi đó, Bùi Nghiêm đang ở bếp nhóm lửa, đun nước nóng cho cô tắm. Khi ngẩng lên, anh thấy cô gái nhỏ bưng chậu bắp, rải thức ăn cho lũ gia cầm trong sân.
Mấy con gà, vịt đã quen với môi trường mới, vừa nhìn thấy đồ ăn liền chen chúc, vỗ cánh tranh nhau.
Trước khi xuyên vào sách, Hứa Hòa là tiểu thư trong nhà, từ nhỏ đã được cha mẹ chiều chuộng, chưa từng phải làm việc nặng nhọc. Nhưng sau khi xuyên vào cơ thể này, cô lại là người chịu mọi việc lớn nhỏ trong nhà họ Hứa.
Ngay cả quần áo của Hứa Tuệ, cô cũng phải giặt giũ.
Họ còn thường xuyên bỏ đói cô, có khi ba ngày ăn một bữa. Cơ thể nguyên chủ từng chịu đói đến mức ói ra nước chua, mắt mờ mịt, suýt ngất đi mới được bố thí một bát cơm nguội.
Những ký ức đau đớn đó vẫn còn trong cơ thể này, giờ nghĩ lại, cô vẫn cảm thấy lạnh lẽo và chua xót.