Xuyên Đến Thập Niên 80, Mỹ Nhân Ôm Yếu Gả Cho Tháo Hán Dũng Mãnh

Xuyên Đến Thập Niên 80, Mỹ Nhân Ôm Yếu Gả Cho Tháo Hán Dũng Mãnh

Cập nhật: 01/12/2024
Tác giả: Ngư Châu
Trạng thái: Hoàn Thành
Lượt xem: 8,185
Đánh giá:                        
Ngôn Tình
Xuyên Không
Truyện Teen
Truyện Sủng
Điền Văn
Gia Đấu
Nữ Cường
Nữ Phụ
Xuyên Sách
     
     

Khi bước vào nhà, anh thấy cô gái nhỏ ngoan ngoãn ngồi trên mép giường. Trên chiếc TV đen trắng, một quảng cáo đồ lót mới tinh đang được phát sóng.

"Em thích kiểu này à?"

Giọng anh trầm ấm vang lên, khiến Hứa Hòa giật mình. Cô cuống quýt lắc đầu, tay vẫy lia lịa:

"Không, không phải! Em chỉ tình cờ thấy thôi!

"

Thời đại này còn bảo thủ, quảng cáo đồ lót thế này vẫn khiến người ta cảm thấy ngượng ngùng. Nhưng với Hứa Hòa thì khác. Những thứ này cô đã miễn dịch từ lâu, thậm chí từng cùng bạn thân đến quán bar chi 5.

000 tệ để thuê một người mẫu nam.

Chỉ là sau đó, cô bị mẹ mắng một trận thừa sống thiếu chết.

Bùi Nghiêm nhìn hành động của cô, không nhịn được mà bật cười.

Đây là lần đầu tiên Hứa Hòa thấy anh cười. Khuôn mặt anh vốn thô ráp vì thường xuyên làm việc ở nông thôn, nhưng nụ cười ấy lại mang một sức hút lạ thường. Đường nét trên gương mặt anh rõ ràng, cằm vuông, sắc sảo, thậm chí còn nổi bật hơn cả đường cong cơ thể của cô.

"Anh...

. anh cười gì?" Cô hơi bối rối.

Bùi Nghiêm kéo ghế ngồi đối diện cô, hơi nghiêng người, hai tay đặt lên đầu gối, các ngón tay đan vào nhau. Anh chăm chú nhìn cô, hỏi: "Em rất sợ anh à?"

Cô ngẫm nghĩ một chút, lắc đầu, rồi lại gật đầu.

Thấy vậy, Bùi Nghiêm không rõ cô đang nghĩ gì, cố gắng để vẻ mặt mình dịu dàng hơn, không quá đáng sợ.

"Hòa Nhi, trước mặt anh, em không cần phải cẩn thận như thế. Anh là chồng em, sẽ không bao giờ làm tổn thương em, em hiểu không?"

Giọng anh nghiêm túc, chân thành, khiến cô không thể không lắng nghe.

Cô ngẩng đầu, bắt gặp ánh mắt sâu thẳm của anh, trái tim cô khẽ run rẩy, gật nhẹ đầu đáp:

"Vâng.

"

"Vậy nên, bất kể anh làm gì cho em, đó cũng là điều anh nên làm. Em không cần thấy ngại.

"

Đôi mắt anh sâu lắng, như một vực thẳm không đáy. Anh đã 30 tuổi, từng bị đồn đoán rất nhiều, từng ngồi tù năm năm khi mới đôi mươi. Dân làng vẫn luôn nói những điều tồi tệ về anh.

"Giờ em còn sợ anh không?"

Cô lắc đầu.

Bùi Nghiêm im lặng một lúc, rồi nói tiếp: "Hòa Nhi, đây là lần đầu tiên anh làm chồng của một người khác. Anh sẽ cố gắng hết sức để em có một cuộc sống tốt. Anh rất xin lỗi vì khiến em phải gả cho anh một cách vội vàng như vậy, nhưng—"

"Bùi Nghiêm!

" Cô cắt lời anh, đôi mắt sáng long lanh.

Cô nhẹ nhàng đặt bàn tay mềm mại của mình vào bàn tay to lớn của anh. Bàn tay cô mềm mại đến mức như muốn tan chảy vào lòng bàn tay anh.

"Em sợ anh, chỉ vì trước đây em chưa hiểu gì về anh. Nhưng giờ thì khác rồi. Anh không giống như những gì họ nói.

"

Giọng cô dịu dàng như một dòng suối mát lành, lại ngọt ngào như mật ong, chậm rãi chảy vào lòng anh, khiến trái tim tưởng chừng đã chai sạn của anh bất giác rung động.