Bùi Nghiêm lặng người nhìn cô. Suốt 30 năm qua, đây là lần đầu tiên có người nói rằng anh "tốt", lại còn nói rằng anh "rất tốt".
Anh nhìn cô thật lâu, lâu đến mức khiến cô ngượng ngùng. Bàn tay thô ráp của anh nhẹ nhàng vuốt lên gương mặt cô.
Ánh mắt anh nóng bỏng và chân thành, giọng nói trầm ấm nhưng mang chút do dự: "Hòa Nhi, anh có thể...
. hôn em không?"
"Hả?" Cô ngơ ngác.
Nhưng không đợi cô trả lời, hơi thở ấm áp của anh đã áp xuống.
Đôi môi cô bỗng cảm nhận được sự mềm mại và ấm áp, mang theo mùi thơm của xà phòng. Nụ hôn chỉ thoáng qua, nhẹ nhàng lướt qua môi cô rồi nhanh chóng rời đi.
Bùi Nghiêm thẳng người dậy, vành tai đỏ lựng.
"Xin lỗi, anh hơi đường đột.
"
Cô chớp mắt, trái tim đập loạn nhịp, không biết phải nói gì.
"Không, không sao đâu.
" Cô lí nhí đáp, ngón tay vô thức siết chặt vạt áo. Cô hít một hơi sâu, cố gắng bình tĩnh nói: "Anh từng nói, chúng ta là vợ chồng.
"
"Vậy thì những chuyện như thế này giữa vợ chồng là rất bình thường. Anh không cần xin lỗi đâu.
"
Cô mỉm cười, cố gắng tỏ ra tự nhiên, nhưng trái tim cô vẫn không ngừng xao động.
Thực ra, trái tim Hứa Hòa lúc này đang gào thét dữ dội, mọi tế bào trong cơ thể cô như muốn bùng nổ, xô đổ ranh giới cuối cùng.
Cô không hiểu nổi mình nữa. Rõ ràng chỉ vừa quen người đàn ông này được vài ngày.
Đây chính là cảm giác rung động sao?
Cô điên rồi, thật sự điên rồi! Làm sao cô có thể động lòng với mục tiêu của nhiệm vụ được chứ?
Quy tắc lớn nhất trong nhiệm vụ xuyên sách là không được nảy sinh tình cảm thật với đối tượng. Nếu không, khi nhiệm vụ hoàn thành, lúc rời khỏi thế giới này, người chủ nhiệm vụ sẽ phải chịu đựng nỗi đau gấp trăm ngàn lần.
"Ừm.
"
Câu trả lời của Bùi Nghiêm chỉ gói gọn trong một tiếng ngắn ngủi. Anh không biết phải nói gì trong tình huống này, lời lẽ như bị rút sạch.
Anh lại trải chiếu trên sàn như thường lệ, chuẩn bị nằm xuống. Nhưng khi vừa định nằm, giọng nói nhỏ nhẹ của Hứa Hòa vang lên: "Bùi Nghiêm, lên giường ngủ đi.
"
Động tác của anh khựng lại. Anh quay đầu nhìn cô, ánh mắt sâu thẳm dán chặt vào khuôn mặt cô gái nhỏ.
Ánh nhìn ấy khiến cả người Hứa Hòa run lên, như có dòng điện chạy dọc sống lưng.
Cô vội vàng giải thích: "Em chỉ nghĩ… sàn nhà lạnh lắm. Với lại, nếu để người khác biết chúng ta ngủ riêng thế này, chắc chắn họ sẽ cười.
"
Bùi Nghiêm không nói gì, chỉ lặng lẽ cuộn chiếu lại, sau đó lấy một chiếc chăn mỏng.
Ánh đèn trong phòng vụt tắt, một khoảng giường bên cạnh cô lún xuống khi người đàn ông cao lớn nằm xuống.
Ngay lúc đó, tim cô như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Thình thịch—Thình thịch— Tiếng đập vang dội.