"Hoà Nhi, em...
.
"
"Đồng chí Bùi Nghiêm, anh nhanh lên đi, chúng ta còn phải tranh thủ thời gian nữa!
"
Hai người đứng ngoài cửa tỏ vẻ thiếu kiên nhẫn, lớn tiếng thúc giục.
Sắc mặt người đàn ông lập tức trầm xuống, đôi môi mỏng mím chặt. Một lát sau, anh thở dài, nhưng đột nhiên cô gái đứng trước mặt anh kiễng chân lên, mạnh dạn hôn nhẹ lên môi anh.
Cảm giác mềm mại cùng hương thơm thoang thoảng len lỏi vào trái tim anh. Bùi Nghiêm nhìn thấy vành tai đỏ bừng của Hứa Hoà, đôi môi cô mấp máy: "Bùi Nghiêm, anh đi đi.
"
Trái tim anh như thắt lại.
"Ừ.
"
Anh không ngoảnh lại, quay người đi thẳng về phía chiếc ô tô nhỏ, mở cửa xe, ngồi vào ghế, mắt nhìn về phía trước.
Thậm chí, anh không quay đầu nhìn lại Hứa Hoà đang đứng nơi khung cửa.
Bởi vì anh sợ nếu nhìn thêm một lần nữa, anh sẽ không kiềm lòng được mà muốn ở lại, muốn ở bên cạnh để bảo vệ cô.
"Đây là cô vợ mới của cậu à? Nhìn xinh đẹp thật đấy.
"
Người đàn ông đeo kính gọng đen cười khen ngợi. Nhưng sắc mặt Bùi Nghiêm thì lạnh như băng, không nói một lời, khiến bầu không khí trong xe lập tức trở nên ngột ngạt.
"Đi thôi, mau đến trung tâm thành phố.
"
Từ khoé mắt, anh vẫn thấy Hứa Hoà đứng ở cửa, dáng người nhỏ nhắn yếu ớt như chỉ cần một cơn gió nhẹ cũng có thể làm cô ngã quỵ.
Cho đến khi xe chạy xa, Hứa Hoà vẫn đứng nguyên ở đó.
Ngày trước, dù đi đâu, Bùi Nghiêm cũng không bao giờ có chút vướng bận trong lòng. Nhưng lần này, không hiểu sao anh lại cảm thấy nặng trĩu trong tim.
Là vì Hứa Hoà sao?
Bùi Nghiêm thừa nhận, đúng là vì cô.
Cô yếu đuối, nhưng lại rất kiên cường, không bao giờ chịu để lộ sự yếu đuối trước mặt anh.
Nếu ban nãy Hứa Hoà chỉ cần lộ ra chút lo lắng nào, chắc chắn anh sẽ không ngần ngại ở lại. Nhưng cô đã không làm vậy.
Không phải vì không lo lắng, mà chính vì quá lo lắng nên cô mới cố tỏ ra bình thản như thế.
Chính cô gái này đã làm mềm đi góc cạnh trong trái tim sắt đá của anh.
Đặc biệt là nụ hôn vừa rồi, một chút dũng khí nhỏ bé ấy lại khiến anh xót xa không thể diễn tả.
Một cô gái tốt như vậy, tại sao nhà họ Hứa lại ruồng bỏ cô?
Lại còn đối xử độc ác với cô như thế.
Chiếc xe cuối cùng cũng khuất bóng nơi đầu làng, trong khi đó, cả thôn Thanh Ninh bắt đầu trở nên náo nhiệt.
Hứa Hoà đứng trước cổng, không ngừng tự hỏi hệ thống của mình bao giờ mới "nhớ" ra sự tồn tại của cô - một ký chủ đáng thương. Để cô không phải mỗi ngày mò mẫm đoán xem điều gì sẽ xảy ra tiếp theo.
Cắn một miếng bánh thịt, má cô phồng lên hai bên, trông rất buồn cười.
"Vừa nãy, những người lái xe đến hình như là người của chính phủ thành phố phải không?"